QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Đại nhân, chính là người này, hắn tên là Hứa Thanh."

"Mặt khác, hắn còn có một người đồng bạn, dựa theo điều tra thì người kia

là sư huynh của hắn, tên là Trần Nhị Ngưu, về phần người thứ ba cũng đã điều

tra rõ ràng, là Thánh Nữ của Ly Đồ Đạo Đàn ở Nghênh Hoàng Châu, tên là

Thanh Thu, nàng cũng đang trên đường tới đây, có thể sẽ tới trong vài ngày gần

đây."

Thần sắc của lão giả nổi lên vẻ cổ quái, tiếp tục truyền ra lời nói.

"Việc ba người này làm ra đã khiến cho U Tinh trở nên điên cuồng, cho nên

căn cứ theo phán đoán của ta, bọn họ mới là người mà U Tinh hận nhất bây

giờ."

Người trung niên gật nhẹ đầu.

"Trước không vội, đầu tiên chúng ta cứ thử xem sao, nếu như cuối cùng vẫn

không có cách nào làm cho cảm xúc của U Tinh sụp đổ, để cho chúng ta thuận

lợi sưu hồn, vậy thì sẽ thử đưa ba người bọn hắn đi qua để kích thích U Tinh

một chút là được."

"Còn có, người tên Hứa Thanh này không tệ, tâm tính cũng vậy, nếu như

hắn có năng lực trở thành Chấp Kiếm Giả, sẽ là một hạt giống rất tốt."

"Dạo gần đây trên Quận đang chuẩn bị kiểm tra lại Viễn Cổ Tiên Cấm, để

ứng đối với việc các Châu liên tiếp sinh ra dấu hiệu khôi phục, cho nên cuộc

khảo hạch lần này, các ngươi có thể gia tăng thêm càng nhiều máu tanh một

chút, thời đại khác nhau nên cách làm khác nhau, thứ chúng ta muốn là đám sói

con, không phải là chó nhà."

Lão giả nghe tới bốn chữ Viễn Cổ Tiên Cấm liền biến sắc.

"Kiểm tra lại Viễn Cổ Tiên Cấm? Chỗ đó không phải có lời đồn là đã phát

hiện ra Thần Linh không rõ đang ngủ say trong đó sao?"

"Không sai, thế nhân cho rằng hạo kiếp của đại lục Vọng Cổ chỉ đến từ nửa

khuôn mặt Thần Linh trên bầu trời, lại không biết..... Căn cứ theo ghi chép,

trong thời đại mà Cổ Hoàng Chúa Tể phải rời khỏi mảnh đất này, Thần Linh

đến đây không chỉ có nửa khuôn mặt Thần Linh kia, còn có những kẻ đã đến

nhưng ẩn nấp."

"Cũng không biết đám Thần này đang chờ đợi cái gì, nhưng trên Quận đang

có ý kiểm tra lại, có lẽ cũng là phụng mệnh đi nghiệm chứng một chút." Tu sĩ

trung niên lắc đầu, quay người rời khỏi.

Chỉ còn lão giả đứng im tại chỗ, trong thần sắc mang theo vẻ phức tạp, than

nhẹ một tiếng, thân thể chậm rãi tiêu tán.

Thời gian dần dần trôi, bảy ngày qua đi.

Trong bảy ngày này Hứa Thanh lại khôi phục sinh hoạt trước kia, mỗi ngày

hắn đều đi đến đạo đàn, đứng đó nghiêm túc nghe giảng thuật, học tập thêm

càng nhiều tri thức về thảo mộc.

Không ai khởi xướng thách thức hắn nữa, việc này cũng khiến Hứa Thanh

đã trở thành người thứ hai mà thiên kiêu các tông không dám khiêu chiến.

Trong lúc này, Đạo Tử của Thái Ti Tiên Môn cũng đã trở về.

Gã vừa trở về liền có hào quang xuất hiện đầy trời, hình như do pháp thuật

của gã vừa mới đại thành, cho nên không thể hoàn toàn nội liễm, vì vậy khi gã

vừa về liền khiến cho vô số người chú ý, Hứa Thanh cũng đồng dạng ngẩng đầu

nhìn lên bầu trời.

Hắn nhìn thân thể bên trong màn hào quang, cảm nhận được một tia uy áp.

Mà sau khi người này trở về, Thái Ti Tiên Môn vẫn hết thảy như thường, gã

cũng không bởi vì Lý Tử Lương tử vong mà biểu hiện ra hành động gì, hình

như trong lòng của gã, Lý Tử Lương và gã căn bản không hề liên quan tới nhau.

"Là gã sao?" Hứa Thanh trầm ngâm, hắn không xác định, nhưng việc này

cũng không ảnh hưởng gì tới việc hắn cảnh giác và đề phòng đối phương.

Mặt khác trong bảy ngày này, thu hoạch lớn nhất của Hứa Thanh, chính là

tinh tiến trên đan đạo.

Nhất là trong một lần, khi lão giả trên đạo đàn giảng giải về một khái niệm,

đối phương nói thẳng là khái niệm này không phải rất hoàn thiện, chỉ có thể coi

nó như là một thứ phụ trợ.

Đó chính là cách phân biệt đối với dược thảo mà mình chưa biết tới.

Căn cứ kỳ mạch phân tích khoa mục, căn cứ khoa mục phân tích tập tính,

căn cứ tập tính phân tích dược hiệu, căn cứ dược hiệu quyết định âm dương, đây

là một loạt phương pháp phân biệt, mà phương pháp này cũng đã giúp Hứa

Thanh mở ra một mạch suy nghĩ không xác định.

Hắn nhớ lại tri thức thảo mộc mà mình nắm giữ, phát hiện loại phương pháp

phân biệt này mặc dù không phải hoàn toàn chính xác, nhưng ít ra cũng có thể

tính ra tám phần chính xác.

Mặc dù trên con đường đan đạo, chỉ kém một chút liền giống như là ngăn

cách giữa thiên với địa vậy, nhưng đối với đan tu mà nói, nhiều thêm một

phương pháp phân biệt, lại có tác dụng cực lớn trên việc khai thác ra thảo dược

mới.

Trừ bên ngoài cái này ra, Hứa Thanh còn nghe được về một loại thảo mộc

Thần Tính từ lão giả trong đạo đàn.

Thảo mộc Thần Tính, Hứa Thanh vừa lạ lẫm cũng không xa lạ gì, lạ lẫm là

bởi vì trong điển tịch về thảo mộc của Bách đại sư, ghi chép về loại này không

phải rất nhiều, mà không xa lạ gì là bởi vì từ khi hắn bắt đầu tiếp xúc với thảo

mộc, hắn luôn thủy chung muốn tìm kiếm một cây dược thảo có Thần Tính.

Nhưng cho đến khi Lôi đội qua đời, cho đến cả bây giờ, hắn vẫn không tìm

được cây dược thảo này.

Đó chính là Thiên Mệnh Hoa có thể kéo dài tính mạng thêm một đời.

"Thiên Mệnh Hoa, lại có tên là Tục Mệnh Viêm, Thần Linh Thảo, là dị

chủng biến hóa của Thần Tính khoa thực vật phục hồi, theo ghi chép có 73 loại

dị biến, nhưng chỉ có một loại có thể làm thuốc, có thể sinh trưởng trong bất

luận khu vực nào ở trong cấm khu, không có quy luật, số lượng hi hữu."

"Công dụng có thể khiến người gãy chi tái sinh, lần nữa kéo tính mạng về,

trừ tổn thương thần hồn, còn lại có thể chữa trị toàn bộ."

Bình luận

Truyện đang đọc