QUANG ÂM CHI NGOẠI

Thời gian cứ trôi, qua ba ngày sau.

Trong ba ngày này, Hứa Thanh một mực đắm chìm trong việc nghiên cứu

đối với Triêu Hà Quang, không ngừng tản ra Triêu Hà Quang của mình ở sau

nhà, thử nghiệm biến hóa nó.

Quá trình không phải rất thuận lợi, nhưng Hứa Thanh cũng không bỏ qua,

hắn không ngừng suy tư, thậm chí nghĩ tới cả ngọc giản lưu ảnh.

"Ngọc giản lưu ảnh, có thể ghi chép hết thảy, nguyên lý đó..... Cũng

tương quan cùng với ánh sáng!"

"Còn có đại sư huynh lúc ấy ở bên trong mảnh vỡ thế giới, khắc cái chưởng

ấn kia ở trên da người, nguyên lý cũng đồng dạng là lợi dụng ánh sáng hội tụ...

.."

Nghĩ tới đây, Hứa Thanh cảm khái trong lòng.

"Minh Mai tiền bối hoàn toàn chính xác là cao nhân, chỉ điểm của nàng vô

cùng chính xác, cũng là do ta trước kia ngu dốt, sự tình phát sinh ở ngay trước

mắt, vậy mà lúc ấy ta không nghĩ tới Triêu Hà Quang!"

"Vậy thì đối với ta mà nói, muốn lấy Triêu Hà Quang đi mô phỏng, ta đầu

tiên cần chính là một cái vật dẫn!"

Hứa Thanh trầm ngâm, cái thứ nhất hắn nghĩ đến chính là ngọc giản, vì vậy

liền lấy ra nghiên cứu.

Cùng ngày trong đêm, lúc Hứa Thanh đã nghiên cứu có một chút tâm đắc,

đội trưởng lén lút tìm đến, vẻ mặt thần bí.

"Tiểu Thanh, làm đại sự, ngay trong những ngày gần đây."

Hứa Thanh nghe vậy ngẩng đầu nhìn đội trưởng.

"Ngày gần đây?"

Hắn biết rõ mục đích đội trưởng tới Khổ Sinh sơn mạch, chính là để làm

một đại sự, nhưng mà tình huống cụ thể thì Hứa Thanh không hỏi.

"Tiểu Thanh, thời cơ làm đại sự của chúng ta trong Khổ Sinh sơn mạch đã

tới rồi, khi chúng ta ngẩng đầu nhìn chân trời, không chỉ thấy huyết quang, còn

có thể thấy ngôi sao Hồng Nguyệt, khi đó chính là ngày chúng ta xuất phát!"

"Mấy ngày nay ta tính toán một chút, thời gian rất nhanh tới rồi, mà lần này

đại sự của chúng ta cũng không có giống như trước kia."

Đội trưởng đắc ý, ngồi xổm trước mặt Hứa Thanh, nhỏ giọng mở miệng.

"Hồi trước chúng ta đều lén lút đi làm, sau đó nhanh chóng chạy trốn, chú ý

chính là tới vô ảnh đi vô tung, nhưng bây giờ..."

"Chúng ta muốn làm cho tất cả chúng sinh Tế Nguyệt đại vực, đều có thể

thấy thân ảnh của chúng ta!"

Đội trưởng thần sắc ngạo nghễ.

"Ngươi có thể coi đại sự lần này, trở thành một tuồng diễn kịch của chúng ta

trên sân khấu, mà chúng sinh của Tế Nguyệt đại vực, bọn họ ở dưới sân khấu có

thể tận mắt nhìn thấy!"

"Hơn nữa lần này, đại Kiếm Kiếm và tiểu Ninh Ninh, còn có Linh Nhi đều

cần tham dự một chút, toàn bộ thành viên chúng ta đều xuất động!"

"Chỉ đáng tiếc là, mấy ngày nay ta câu thông cùng bọn người lão gia gia, hy

vọng bọn họ cùng đi với chúng ta, như vậy chúng ta có thể bớt rất nhiều phiền

phức, nhưng mà bọn họ mặc kệ."

Đội trưởng nói đến đây, giật dây lên.

"Ta tới tìm ngươi, ngoại trừ nói cho ngươi biết muốn làm đại sự ra, còn hi

vọng ngươi đi khuyên bảo bọn họ một chút..."

Hứa Thanh do dự, vừa muốn mở miệng thì tâm thần truyền đến tiếng hừ

lạnh của Thế Tử.

"Không đi!"

Thần sắc Hứa Thanh nghiêm nghị, nhìn đội trưởng và ngưng trọng đáp lại.

"Đại sư huynh, ta nghĩ rằng nếu chúng ta muốn trưởng thành mà nói, cần

phải ma luyện bản thân nhiều hơn mới phải."

Đội trưởng trừng mắt nhìn, Hứa Thanh nhẹ gật đầu.

"Được rồi....."

Trong lòng đội trưởng vùng vẫy một cái, cuối cùng bất đắc dĩ rời đi, mà sau

khi y rời đi, trong ba ngày mỗi khi đêm khuya, trong gian phòng của Ngô Kiếm

Vu đều truyền ra tiếng kêu rên của đội trưởng, thậm chí có một ngày, Ninh

Viêm cũng bị gọi tới.

Cũng không biết đội trưởng đang làm gì.

Mỗi khi sáng sớm, Ngô Kiếm Vu đều là sắc mặt trắng bệch bước ra, một bộ

dạng vô cùng mỏi mệt, về phần Ninh Viêm cũng là sau khi đi qua một lần, ngày

hôm sau đồng dạng hiện ra sắc mặt trắng bệch.

Linh Nhi hiếu kỳ, đi tới hỏi một câu.

Ngô Kiếm Vu trầm mặc, Ninh Viêm thở dài.

"Không có gì không có gì, cũng không phải lần đầu tiên..."

Linh Nhi càng hiếu kỳ.

Nhưng mà loại kêu rên này chỉ là kéo dài ba ngày liền kết thúc, lúc đội

trưởng lần nữa xuất hiện, sắc mặt của y cũng tương tự trắng bệch, u oán đưa

mắt nhìn đám người Thế Tử uống trà, đi ra sau nhà tìm Hứa Thanh.

"Tiểu Thanh, lần này chúng ta dựa vào chính mình! Ta đã chuẩn bị xong đạo

cụ rồi, tiếp theo ngươi đưa khí linh của ngươi cho ta mượn.”

Đội trưởng thở hồng hộc, trong mắt lộ ra kiên định.

"Đại sự lần này cụ thể là gì?" Hứa Thanh thu hồi tâm thần từ trong nghiên

cứu ngọc giản, phất tay lấy xương cá ra, ném cho đội trưởng.

"Diễn kịch nha." Đội trưởng đưa tay tiếp nhận, lão tổ Kim Cương Tông

trong đó khẽ run lên.

"Cái khí linh này của ngươi, ta nhớ được trước kia từng nghe lão nói đã đọc

thuộc lòng các chuyện xưa, truyện ở bach-ngoc-sach.vip lão đọc không sót một

bộ nào, vậy có lẽ lão rất có kinh nghiệm đối với việc sáng tác nội dung cốt

truyện, ta muốn để lão biên soạn cho ta một vài kịch bản."

"Tiếp đó còn cần một số trang phục thời cổ đại, cái này lại khá đau đầu,

quần áo và trang sức thời kỳ Cổ Hoàng lấy tiêu chí đẹp đẽ lộng lẫy làm chủ yếu,

chất liệu cũng rất quý báu... Nhưng mà không sao, chỗ ‘mông lớn mắn đẻ’ có

lẽ tư tàng không ít."

Nói tới đại sự, tinh thần của đội trưởng vô cùng phấn chấn.

"Tiểu Thanh, đại sự lần này, tuyệt đối hoàn toàn bất đồng cùng những

chuyện chúng ta làm trước kia!"

Bình luận

Truyện đang đọc