Ngoài cửa thành Thiên Đính Quốc lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả người Thánh Lan tộc, từng người đều trợn mắt thật to, đầu tiên là mờ
mịt, sau đó là hoảng sợ.
Mặc kệ bọn họ có tu vi gì, mặc kệ bọn họ lúc trước hoài nghi Hứa Thanh và
Trần Nhị Ngưu như thế nào, nhưng giờ khắc này, sau khi nhìn thấy tượng thần
Hắc Thiên run rẩy kích động quỳ bái ở đó, nghe nó hò hét.
Trong lòng từng người giống như có sóng lớn cuộn trào, hoàn toàn trợn mắt
há hốc mồm.
Dù là vị Quốc Chủ cảnh giới Linh Tàng, trong đầu cũng oanh một tiếng, tâm
thần dấy lên một trận gió bão trước đó chưa từng có, quét ngang toàn bộ thức
hải, ba tòa bí tàng sau lưng cũng bắt đầu vặn vẹo.
Mà người chấn động nhất, chính là vị thanh niên Thánh Lan tộc một đường
hộ tống Hứa Thanh và Trần Nhị Ngưu đến đây.
Gã là Vương tử của Thiên Đính Quốc, trước giờ luôn luôn tự phụ vào tâm
trí của bản thân, đoạn đường này gã cũng cố tình tỏ ra vẻ ngu dốt, vốn cho là
mình tương kế tựu kế thành công, lừa gạt được hai tên tiểu tặc muốn xâm nhập
vào Thánh Lan tộc, nhưng lúc này hết thảy lập tức nghịch chuyển, khiến cho gã
có chút không kịp phản ứng.
Giờ phút này gã trợn mắt to nhất, tâm thần nổ vang, nội tâm càng dấy lên
sóng to gió lớn, trong đầu như có 100 vạn đạo sấm sét nổ tung, trong khi nổ
vang, thần sắc của gã cũng trở nên vô cùng hoảng hốt.
"Này…này..."
"Điều này sao có thể!"
"Đây chính là…Tượng Thần Hắc Thiên nha!"
Thân thể của gã run rẩy, hô hấp dồn dập, vô cùng hoảng sợ đồng thời lại có
một loại cảm giác không chân thật mãnh liệt.
Trong ba mươi sáu vương quốc, không phải mỗi một vương quốc đều có tư
cách thỉnh được tượng thần của thượng quốc tới vương triều, chỉ có bốn vương
quốc có tư cách này, điều này đại biểu bốn quốc gia bọn họ, đều thuộc thế lực
trực hệ của bốn đại vương triều bên trên của Thánh Lan tộc.
Cho nên vị Vương tử tiểu quốc này, rất rõ ràng tượng thần Hắc Thiên biểu
tượng cái gì.
Nó đại biểu, chính là Hắc Thiên tộc!
Mà tượng thần đại biểu cho Hắc Thiên tộc, vậy mà lại quỳ bái đối phương,
việc này vốn là trái với lẽ thường, lại càng không cần phải nói hai chữ mà nó hô
lên kia.....
Hai chữ này, tựu thật giống như pháp tắc thiên đạo vậy, dư âm vang vọng
khắp bát phương, dường như thiên địa cũng bị nó làm cho biến sắc.
Tâm thần chấn động còn có Thanh Thu, giờ khắc này nàng cảm thấy suy
nghĩ của mình bất đầu xuất hiện hỗn loạn.
Vốn dĩ ngay từ đầu khi nàng thấy hai tên Hắc Thiên tộc này bị vạch trần,
bản năng cho rằng hai người này là giả, điều này cũng giải thích lý do tại sao họ
không giết mình, trong lòng cũng nhận định tám chín phần mười là nhân tộc.
Nhưng không đợi ý nghĩ này cắm rễ, trong nháy mắt tiếp theo đã bị cải biến,
vả lại còn không phải nghịch chuyển đơn giản, mà giống như dời sông lấp biển,
kinh thiên động địa vậy.
Bởi vì hai chữ chủ thượng này, đại biểu ý nghĩa quá lớn, nếu như nghĩ sâu
hơn, sẽ khiến cho tất cả mọi người hoàn toàn chấn động.
Trong thời gian ngắn, mọi ánh mắt nơi đây, tức khắc hội tụ tới trên người
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, trong những ánh mắt này ẩn chứa hoảng sợ,
phức tạp, kinh ngạc, không cách nào tin cùng với không thể tưởng tượng nổi.
Dù là đội trưởng ở một bên đã từng lên kế hoạch và câu thông cùng Hứa
Thanh trên đường đi tới, nhưng hiển nhiên y cũng không ngờ hiệu quả rõ ràng
khoa trương đến trình độ như vậy.
Chỉ có Hứa Thanh vẻ mặt từ đầu đến cuối đều là bình tĩnh, về phần trong
lòng thế nào, người ngoài sẽ không thể biết được.
Dù sao bình tĩnh, cũng chính là biểu cảm nhiều nhất khi ngày thường của
hắn, hắn cũng rất am hiểu duy trì cái biểu cảm này.
Lúc trước tại dọc đường, hắn và đội trưởng đã phát hiện ra tên thanh niên
Thánh Lan tộc này có vấn đề.
Đầu tiên là tu vi đối phương rất yếu, bình thường sẽ không dám thử, bởi vì
kết quả một khi thử thành công, thứ chờ đợi đối phương chỉ có tử vong.
Tiếp theo thân là hạ tộc, thăm dò thượng tộc như vậy vốn cũng không hợp
lý, cho dù có xảo diệu bao nhiêu cũng là không đúng.
Nhưng hiển nhiên nếu không thử dò xét, trực tiếp liền tin tưởng thì như vậy
cũng quá giả.
Đây cũng là lý do tại sao mà tên thanh niên Thánh Lan tộc kia đã tìm cách
thử bọn họ trên đường, gã không muốn thăm dò ra chân tướng, mà sợ bị người
khác nhìn ra ý nghĩ của mình cho nên phải cố ý thăm dò.
Một loại phương thức hành động nghịch hướng tư duy.
Nhưng cũng chính hành động này của gã, đã khiến cho Hứa Thanh và đội
trưởng nhìn ra manh mối, về phần phương pháp ứng đối, Hứa Thanh đã nghĩ
đến khi còn trên đường đi rồi.
Lúc còn ở Quận Đô hắn đã nghiên cứu con mắt của Hắc Thiên tộc trong ba
ngày, thứ hắn thu được không chỉ là pháp thuật, còn có ảnh hưởng của Tử
Nguyệt Thiên Cung đối với con mắt này.
Một khắc đó hắn mơ hồ hiểu ra, sau khi bản thân cải trang thành Hắc Thiên
tộc, từ trình độ nào đó mà nói, có lẽ thật sự còn càng tôn quý hơn Hắc Thiên
tộc.
Bởi vì Hắc Thiên tộc tín ngưỡng Hồng Nguyệt, mà Tử Nguyệt bên trong
Thiên Cung thứ tư của hắn, chính là một tia khí tức cướp đoạt từ Hồng Nguyệt
mà đến, sau đó biến thành của hắn, đồng dạng có đủ vị cách Thần Linh.
Từ trên trình độ nhất định, hắn cũng tương tự như là Hồng Nguyệt.
Đây cũng là lý do tại sao tượng thần Hắc Thiên hô lên hai chữ chủ thượng.
Dù là tu sĩ quanh năm tiếp xúc gần gũi thành kính với Hồng Nguyệt đến cực
hạn cũng rất khó nhìn ra vấn đề, bởi vì thứ này vốn là lực lượng đồng nguyên,
thuộc về vị cách Thần Linh.
Chỉ có bản thân Hồng Nguyệt mới có khả năng nhìn ra.
Giờ phút này trong khi tất cả mọi người ở đây đang chấn động, khắp mọi
nơi hoàn toàn yên tĩnh, đội trưởng lộ ra thần sắc tức giận, giọng nói lạnh như
băng vang vọng bát phương.
"Thánh Lan tộc thật to gan!"
"Các ngươi có loại thân phận gì, có tư cách gì điều tra Thần tử của Hắc
Thiên tộc chúng ta!"
"Nếu như làm hỏng mất chuyện lớn của tộc ta, bọn ngươi chết không có gì
đáng tiếc!"
Lời của đội trưởng vừa truyền ra, tượng thần Hắc Thiên quỳ bái trước mặt
Hứa Thanh bỗng nhiên bộc phát hắc quang, toàn thân tản mát ra sát khí kinh
người, chợt quay đầu nhìn về mọi người phía Thiên Đính Quốc.
Ánh mắt Hứa Thanh nheo lại, hắn có thể cảm nhận mình có thể hạ lệnh
được với cái vị tượng thần Hắc Thiên này.
Cùng lúc đó, theo giọng nói của đội trưởng và sát khí của tượng thần Hắc
Thiên, chúng tu bên Thiên Đính Quốc truyền đến từng trận âm thanh hít sâu, vị
Quốc chủ của Thiên Đính Quốc càng nhanh chóng bước về phía trước, cúi đầu
thật sâu về phía Hứa Thanh.
"Tu sĩ hạ tộc bái kiến thượng tộc!"
Sau khi gã cúi đầu, tâm thần của toàn bộ Thánh Lan tộc bên ngoài cửa thành
nhao nhao rung động lắc lư, đồng loạt tiến lên bái kiến về phía Hứa Thanh.
"Bái kiến thượng tộc!"
Vị Vương tử của Thiên Đính Quốc kia thì trực tiếp phù phù một tiếng quỳ
xuống, run rẩy hô to.
"Bái kiến thượng tộc!"
Tâm gã rất loạn, bởi vì chuyện này giống như nằm mơ vậy