Ăn xong lá cây, đáy lòng Thanh Thu bỗng nhiên dâng lên nghi ngờ, hồ nghi
nhìn về phía Hứa Thanh và đội trưởng.
Nàng cảm thấy một màn này có chút quen thuộc, bỗng nhiên nghĩ tới Quỷ
Thủ và Chó Điên đáng ghét.
Nhưng mà nhớ lại thái độ của tên Thần tử Hắc Thiên tộc đối với mình, nàng
nhận ra chuyện này là không thể nào, dẫu sao mình và Quỷ Thủ đều không vừa
mắt lẫn nhau, lúc có thể ra tay giết chết nhất định sẽ không mềm lòng.
Trong lúc Thanh Thu đang suy tư trong lòng, Hứa Thanh một bên ngẩng
đầu liếc mắt nhìn lá cây, liếm liếm bờ môi, vừa muốn túm mảnh tiếp theo,
nhưng cây Thập Tràng này bây giờ rung động lắc lư quá mức kịch liệt, lan tràn
đến thân cây trên bầu trời cũng chập chờn lắc lư, nhấc lên gió lớn, quét ngang
bát phương.
Mắt thấy như thế, Hứa Thanh chỉ có thể tiếc nuối thu hồi ý nghĩ này.
Mà đội trưởng giờ phút này quay đầu, nhìn Thanh Thu và nở nụ cười.
"Ngươi cũng muốn cái tạo hóa này? Được, nhìn trên...Khục, một hồi coi
như cho ngươi một cái." Nói xong, đội trưởng phất tay lấy liêm đao ác quỷ ra,
trực tiếp ném cho Thanh Thu.
Tâm thần Thanh Thu chấn động, giơ tay tiếp được, sau đó cảm thụ âm thanh
khóc lóc kể lể đến từ ác quỷ trong đầu, sau đó nhìn về phía đội trưởng và Hứa
Thanh.
Hứa Thanh vung tay phải lên, ném túi trữ vật của Thanh Thu tới.
Hô hấp Thanh Thu có chút dồn dập, bắt được túi trữ vật lập tức lấy ra mặt
nạ, lại đeo lên trên mặt, tâm thần cũng an ổn xuống, đồng thời lại càng hồ nghi
đối với thân phận Hứa Thanh và đội trưởng, sau khi hỏi ác quỷ trong lòng
không có kết quả, nàng bỗng nhiên mở miệng.
"Các ngươi rốt cuộc là ai?"
"Lớn mật, dám nói như vậy cùng Thần tử nhà chúng ta." Đội trưởng vừa
trừng mắt.
Hứa Thanh bất đắc dĩ, ho khan một tiếng, nhắc nhở đội trưởng đừng đùa
nữa.
Đội trưởng cười hắc hắc, không lên tiếng nữa mà nhảy lên cây Thập Tràng
trước mặt, quay lại vẫy tay về phía Hứa Thanh, sau đó nhảy lên.
Ninh Viêm bên cạnh sửng sốt một chút, trong mắt đồng dạng dâng lên nghi
ngờ, nhìn thân ảnh đội trưởng cùng Hứa Thanh, lâm vào trầm tư.
Nhưng không chờ gã suy nghĩ bao lâu, nhánh mây trên bụng bỗng bị kéo
một cái, thân thể không tự chủ được bị lôi theo đội trưởng.
Bi phẫn lập tức tràn ngập trong tâm thần gã, cắt đứt đi những suy nghĩ nghi
ngờ.
Hứa Thanh thần sắc như thường, nhoáng một cái lao ra, bước lên cây Thập
Tràng, bay nhanh về phía trên.
Thanh Thu nghiến răng, bay nhanh theo.
Cứ như vậy, trong khi cây Chân Tiên Thập Tràng đang thức tỉnh, khí tức
không ngừng trở nên mãnh liệt, càng lúc càng chập chờn kịch liệt hơn, tốc độ
bốn người bay nhanh, theo một cái thân cây, trực tiếp chạy lên trên 100 trượng.
Từ vị trí này, cúi đầu có thể thấy cả rừng rậm dưới vùng đất, nhưng mà độ
cao hiển nhiên vẫn còn kém một chút, cho nên không nhìn thấy biên giới rừng
rậm càng xa.
Ngay lúc đang quan sát, Hứa Thanh đột nhiên cảm giác được mu bàn tay
phải hơi ngứa, quét mắt nhìn tới, con ngươi lập tức co rụt lại.
Giờ phút này trên mu tay phải của hắn lại mọc lên một cái bọc nhỏ, phía
trên xuất hiện một đường nhỏ, hầu như ngay khi Hứa Thanh nhìn lại, cái khe hở
nháy mắt liền mở ra.
Đó là một con mắt!
Con mắt mang theo vẻ thâm sâu, cũng nhìn về Hứa Thanh.
Cùng lúc đó, trên người Thanh Thu phía sau cũng xuất hiện cùng loại biến
hóa, cánh tay của nàng cũng mọc ra một con mắt.
Đội trưởng cũng là như vậy, nhất thời giữa trán cũng xuất hiện con mắt.
Ninh Viêm hơi tốt hơn một chút, có thể toàn thân cao thấp đều xuất hiện nổi
mụt, hình như không được bao lâu cũng sẽ hóa thành con mắt.
"Không sai, quả nhiên xuất hiện Bỉ Tư Mục kiếp!"
Đội trưởng cười to, lúc quay lại nhìn Hứa Thanh, trong mắt lộ ra vẻ điên
cuồng.
"Tiểu Thanh, tạo hóa đại sư huynh nói cùng ngươi lúc trước, rất nhanh liền
xuất hiện!"
Lúc truyền âm, đội trưởng giơ tay lên, một hơi cắn vào con mắt mới mọc ra
bên trên cánh tay, rặc rặc một tiếng nuốt vào trong miệng, nhấm nháp xong cứ
thế nuốt xuống, tiếp tục đi về phía trước.
Một màn này khiến Ninh Viêm cảm thấy cực kỳ không khỏe, hình như nghĩ
tới một chút ký ức không tốt, bi phẫn càng nhiều.
Hứa Thanh nhìn con mắt trên mu bàn tay, lực lượng độc cấm trong cơ thể
tản ra, con mắt kia lập tức liền hóa thành màu đen, trực tiếp hư thối.
Tiếp theo hắn mặt không cảm xúc, giơ tay trái lên, dao găm xuất hiện, đâm
trên máu thịt hư thối.
Dao găm vạch một cái, tươi sống móc khối thịt kia ra, đề phòng lại phát sinh
càng thêm nhiều sự tình quỷ dị, vì vậy cũng không ném đi mà thu vào trữ vật
lớn.
Làm xong những thứ này, Hứa Thanh tiếp tục đi về phía trước, trên người
không ngừng mọc ra những con mắt, lại dưới độc đan lần lượt tử vong rồi bị
hắn móc ra từng cái.
Dần dần, số lượng con mắt mọc ra xuất hiện với tốc độ nhanh hơn, mà vết
thương trên người hắn cũng càng lúc càng nhiều.
Hứa Thanh nhăn mày lại, cảm nhận được tốc độ và số lượng con mắt xuất
hiện, trình tự bộc phát đang tăng trưởng.
Giờ phút này chỉ trong một thời gian ngắn, trên thân thể hắn liền xuất hiện
hơn 100 cái mụn, tiếp theo những con mắt cũng nhanh chóng hình thành, cũng
chính là thời gian cỡ 7-8 hơi thở, cánh tay, đùi, ngực, phía sau lưng, cổ, thậm
chí trên mặt Hứa Thanh, đều mọc đầy những con mắt.
Theo những con mắt xuất hiện, thức hải của hắn cũng có chút hỗn loạn,
nhiều hơn một chút hồn không hiểu được, những thứ hồn này giống bản thân
hắn như đúc, tựa như vốn là một bộ phận thân hình của hắn.
Nhưng ánh mắt của bọn nó lại riêng phần mình khác biệt, có dữ tợn, có thút
thít nỉ non, có cười to, có kêu rên, có quyết đoán, có nhu nhược.
Cảm thụ những đạo hồn trong thức hải này, sắc mặt Hứa Thanh âm trầm,
hắn phát hiện mỗi hiện một con mắt, trong thức hải của mình sẽ nhiều ra một
hồn.
Những hồn này cũng không có khả năng đoạt xá, ẩn chứa tính cách khác
biệt, thật giống như từng cái nhân cách độc lập, đang mưu đồ dung nhập trong
linh hồn để ảnh hưởng linh hồn của hắn.
Một khi chúng nó thành công, Hứa Thanh sẽ biến thành một người điên có
vô số nhân cách.
Giờ phút này bên đội trưởng cũng đồng dạng mọc con mắt khắp toàn thân,
Thanh Thu cũng là như vậy.
Chỉ có Ninh Viêm coi như bình thường, từ đầu đến cuối, trên người gã đều
không xuất hiện bất kỳ con mắt nào, chỉ có những cái nốt mụn như mọc thành
phiến dài ra, phía trên mặc dù xuất hiện khe hở, nhưng da của gã quá cứng, con
mắt rõ ràng không mở ra được.
Thậm chí đến đằng sau, vô số mụn lần nữa chồng lên nhau, vẫn không cách
nào căng ra để mở, không ít con mắt cứ thế bị kìm nén tự dồn ép nhau mà chết,
tự động tiêu tán