QUANG ÂM CHI NGOẠI

“Lần này ngươi yết kiến Nhân Hoàng, điểm chưa tốt đều là tỳ vết nhỏ,

không ảnh hưởng tới toàn cục.”

“Nhân Hoàng hẳn là đang đánh cờ với quạ đen, mỗi người đi một bước.”

“Còn về sát niệm của ngươi với quạ đen, trước khi ngươi nắm giữ được

năng lực giết chết hắn thì bảo vệ bản thân, đè sát ý xuống là điều quan trọng

hơn cả.”

“Hành trình Hoàng Đô của chúng ta đã xác định là sẽ liên tục thay đổi, A

Thanh, ngươi phải biết rằng, ngươi không chỉ có một mình, bất cứ chuyện gì…

Ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi.”

“Vào giây phút thời cơ đến, ta sẽ cùng giết quạ đen với ngươi!”

Mặt hồ lóng lánh, con cá nhảy lên làm nước bắn lên, hình thành gợn sóng

trên mặt hồ, cũng gợn sóng trong tâm trí của bọn họ.

Hứa Thanh nhìn Tử Huyền trước mặt mình rồi khẽ gật đầu.

“Được rồi, ta biết ngươi về trước là lo lắng chuyện luyện đan cho ta, chúng

ta đi xem lò luyện đan của ngươi nhé?” Khuôn mặt Tử Huyền lộ ra nụ cười dịu

dàng, ánh mặt trời chiếu xuống làn da trắng nõn làm khuôn mặt ấy như biến

thành thiên sa, kết hợp với dáng người xinh đẹp làm nàng như một đoá hoa lan

đang nở rộ.

Xinh đẹp tuyệt trần.

Trái tim Hứa Thanh không khỏi đập nhanh hơn một chút, tuỳ ý để Tử

Huyền nắm tay mình tới phòng luyện đan.

Nhìn lò luyện đan đang thiêu đốt trong phòng luyện đan, cảm nhận đan

dược bên trong không có vấn đề gì, cuối cùng viên đá trong lòng Hứa Thanh

cũng được đặt xuống.

Thời gian trôi qua, hoàng hôn đã đến, hôm nay cũng là ngày rặng mây đỏ.

Thời gian cảm ngộ tinh cầu Cổ Hoàng vốn là cả ngày, nhưng vì đã mở tầng

phong ấn thứ hai nên thời gian phải giảm xuống, thế nên đã kết thúc khi hoàng

hôn đến.

Những tin tức cảm ngộ thành công sau đó cũng nhanh chóng được lan

truyền.

Sau khi Hứa Thanh đi, lại có thêm ba người thừa kế cảm ngộ Thiên Hậu,

thậm chí còn có một người cảm ngộ truyền thừa Thiên Vương.

Là Thập hoàng tử!

Việc này tạo thành chấn động không nhỏ.

Còn Ninh Viêm thì… Không nhận được gì cả.

Nhưng khi quay về, hắn không lộ ra bất cứ vẻ ủ rũ cụp đuôi nào, ngược lại

là ngẩng đầu ưỡn ngực, hiển nhiên là chuyện của Hứa Thanh làm hắn cảm thấy

cùng chung vinh dự.

Nhưng trong chỗ sâu trong đáy mắt vẫn cất giấu vẻ mất mát.

Chứng minh bản thân trước mặt phụ hoàng luôn là khát vọng trong nội tâm

của hắn.

Hứa Thanh có tâm sự nên cũng không an ủi hắn.

Vậy nên đêm nay, rất nhiều người trong phủ đều mất ngủ.

Hứa Thanh và Tử Huyền đang luyện đan, đan dược nàng cần đã bước vào

thời khắc cuối cùng, nếu thành công thì nhiều nhất một đêm nữa sẽ thành đan.

Đội trưởng im lặng suy tư, lúc thì lấy thẻ ngọc ra ghi chép, thậm chí còn vẽ

rất nhiều hình vẽ, bắt đầu nghiên cứu về tinh cầu Cổ Hoàng hôm nay mình quan

sát.

Đây là chuyện hiếm khi xảy ra với hắn. Lúc trước, mỗi lần hắn làm chuyện

lớn, tuy cũng sẽ sưu tập thông tinh nhưng rất ít khí thiết kế phương án, cứ xông

lên là được.

Nhưng lần này thì khác, dù sao thì… Hắn đã thất bại và chết trên tinh cầu

Cổ Hoàng rất nhiều đời.

Đêm nay, Ninh Viêm ở lại từ đường. Hắn ngồi khoanh chân nhìn bức tranh

vẽ mẫu thân, thấp giọng kể lại những chuyện xảy ra sau khi mẫu thân rời đi,

trong lời nói không có hai chữ nhung nhớ, nhưng câu nào cũng ẩn chứa nhớ

nhung.

Khổng Tường Long cũng im lặng. Hắn đã nghe nói về chuyện xảy ra với

Hứa Thanh ngày hôm nay, cũng nhìn thấy từ xa. Đáy lòng hắn chúc phúc, đồng

thời cũng có yêu cầu với bản thân mình.

Hắn không cho phép mình bị kéo ra quá xa.

Chỉ mỗi Ngô Kiếm Vu không tim không phổi lười tu luyện nên nằm ngủ

say.

Một đêm không nói chuyện.

Khi mặt trời nhô lên, ngày mới đã đến, suy nghĩ của mọi người cũng tan

biến theo bóng đêm. Ninh Viêm tinh thần phấn chấn ra khỏi từ đường, bắt đầu

thổ nạp tu hành.

Đội trưởng hớn hở chạy ra ngoài tiếp tục quan sát.

Bên phía Hứa Thanh cũng nghênh đón đan thành, khi lò luyện đan mở ra,

một viên đan dược màu máu, bên trong lộ ra kim văn lơ lửng trước mặt hắn và

Tử Huyền.

Tử Huyền hít sâu một hơi, trong mắt mang sự chờ mong, bàn tay ngọc ngà

vung lên, lấy ra một chiếc la bàn.

Chiếc la bàn này là thứ nàng mới chế tạo ra trong khoảng thời gian này, có

thể thêm vào cảm ứng giúp nàng. Lúc này, sau khi lấy ra, viên Huyết đan đã bay

xuống và dừng trên máng ngay trung tâm la bàn.

Vừa rơi xuống, Huyết đan đã toả ra ánh sáng rực rỡ, la bàn chấn động kịch

liệt rồi bắt đầu vận chuyển. Tử Huyền cũng vô cùng nghiêm túc, nàng ngồi

khoanh chân, bàn tay ấn vào la bàn, toả ra lực cảm ứng của mình.

Chỉ trong chốc lát, phạm vi cảm ứng đã tăng lên, mọi thứ trong thiên địa đều

biến mất trong nội tâm nàng, chỉ còn chiếc đèn liên quan đến vận mệnh… Trở

nên rõ ràng hơn.

Hứa Thanh cũng ngồi khoanh chân hộ pháp cho nàng, đồng thời suy nghĩ về

những chuyện tiếp theo.

“Đầu tiên là tìm được chiếc đèn đó giúp Tử Huyền.”

“Thứ hai là… Tới Thái Học một chuyến.”

Thái Học là học phủ tối cao của Nhân tộc, mấy ngày đi vào Hoàng Đô, Hứa

Thanh nghe về nó rất nhiều lần, dù là hoàng tử hay các đại thần đều từng học

tập ở Thái Học.

Thậm chí rất nhiều thiên kiêu của tông môn siêu cấp cũng đều muốn có

được tư cách tới Thái Học học tập.

Nhìn từ một góc độ nào đó, thật ra Thái Học cũng giống như một tông môn.

Chẳng qua đây là tông môn do Nhân tộc chính thống sáng lập, nơi đây không

kết bè kết phái, có thể học tập tất cả công pháp và kiến thức.

“Trên đường tới, Tam công chúa từng nhắc tới Thái Học, nơi đó chú trọng

trường phái… Tồn tại mấy nghìn trường phái to nhỏ, mỗi một lưu phái đều có

đạo của mình, hệ thống của mình và nhận thức về thế giới tu hành.”

“Bọn họ dùng những phương pháp khác nhau, phương hướng khác nhau để

thăm dò ra con đường tu hành quật khởi thích hợp nhất với Nhân tộc hiện giờ.”

“Tất cả trường phái đều không có điều kiện, chỉ cần có tư cách học tập ở

Thái Học, muốn gia nhập trường phái nào thì gia nhập trường phái đó. Để tham

khảo và học tập tốt hơn nên không quan tâm đến thân phận và bối cảnh.”

Bình luận

Truyện đang đọc