Bên trong chấn động này hình như còn ẩn chứa một cỗ lực lượng quy tắc,
khiến cho vòng xoáy sấm sét trên bầu trời trong quá trình hạ xuống cũng xuất
hiện mông lung.
Cho đến một tiếng rù rì sau cùng vang vọng.
"Nhật Quỹ giờ ngọ, thiên địa cùng trảm!"
Kén máu trực tiếp nổ tung, một tia ánh đao với khí thế vô tận, mang theo sát
ý tuyệt thế hình thành từ bên trong.
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu trời cuộn trào, đại địa nổ vang, trong lúc
mảnh thế giới không trọn vẹn này càng lúc càng vỡ vụn, Thương Long gào thét
nhoáng một cái trên không trung, đã trở thành thân đao cực lớn.
Đao này ẩn chứa ý nguyện của Thái Thương, càng có ý vận của Trảm Đạo,
thành tựu Thiên Đao.
Mà lực lượng Độc Cấm nhanh chóng hội tụ bên trong thân đao, Độc Cấm
tích tụ trong đó nồng đậm hơn tất cả, một khi trảm ra thì ngoại trừ uy thế, càng
uẩn chứa nguyền rủa từ Độc Cấm.
Tiếp theo là Triêu Hà Quang hình thành hàn mang trên lưỡi đao, đao mang
có thể trảm vạn vật, có thể phá vạn pháp, lại có thể hóa vạn thuật, huyền diệu
khó giải thích!
Đại địa bốc lên, Quỷ Đế Sơn cùng nhà tù 132 khu Đinh đồng dạng hóa
thành trảm đài và rãnh đao, có thể thấy được Quỷ Đế giơ tay nâng đại lao lên,
mà đại lao tràn ngập lực lượng vận khí, hình thành hạp cốc hư ảo.
Tiếp theo là Kim Ô bay lượn kết nối thiên địa, mà Tử Nguyệt thành đường
vân lan tràn toàn bộ, lấy Thần Tàng trong đó để gia trì nhất thể.
Sau đó là năm chiếc Nhật Quỹ của Hứa Thanh biến ảo trên trời, quỹ châm
lẫn nhau chuyển động, lúc khí tức tuế nguyệt trôi qua và tràn ngập bát phương,
năm cái kim đồng hồ đồng loạt dừng lại, toàn bộ đều đến giờ ngọ ba khắc!
Trong nháy mắt tiếp theo...
Một đao, trảm thiên!
Chém thẳng đến vòng xoáy hội tụ thiên lôi trên bầu trời.
Đảo qua bầu trời!
Tựa như khai thiên tích địa, thần quỷ phải sợ hãi!
Tia chớp tách ra, lôi trì vỡ vụn, mệnh kiếp... Bị trảm!
Thiên địa nổ vang, Trảm Thần Đài mơ hồ và nhanh chóng hội tụ, cuối cùng
hóa thành một cái Quang Âm Bình.
Bình này hạ xuống, được Hứa Thanh tiếp được từ trong hư vô, đặt trên bàn
tay.
Ngóng nhìn bình này, trong mắt Hứa Thanh là một mảnh thanh thản, một lát
hắn thu hồi bình lại rồi chắp tay cúi đầu về phía bốn người Thế tử, nhẹ giọng
mở miệng.
"Đa tạ bốn vị tiền bối thành toàn!"
Đám người Ninh Viêm hoảng sợ nghẹn ngào, trong mắt đội trưởng lộ ra kỳ
mang, bốn người Thế tử nở nụ cười, Minh Mai công chúa bỗng nhiên mở
miệng.
"Thần thông này, đã có tên chưa?"
Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn thiên địa phương xa, bình tĩnh mở miệng.
"Tên là... Giờ ngọ đã đến!"
Minh Mai công chúa mỉm cười gật đầu, nhìn Hứa Thanh, càng lúc càng tán
thưởng, lúc này Thế tử một bên ho khan một tiếng, trong mắt đầy ý tán thưởng,
chậm rãi mở miệng.
"Đúng vậy, nhưng ngươi cũng không thể tự mãn, những cái Nguyên Anh
khác của ngươi về sau còn cần rèn luyện, chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho
đòn sát thủ này của ngươi thể hiện ra xứng đáng với lực lượng và vị cách của
nó."
"Như vậy hiện giờ chỗ nguyện lực của chúng sinh này, ngươi đã nghĩ xong
phải dung nhập thế nào chưa, hóa thành đao phong của ngươi?"
Nói xong, Thế Tử quét ánh mắt tới trên người đội trưởng.
Đội trưởng ho khan một tiếng, vung tay lên, sáu cái quang đoàn màu trắng
lập tức nổi lên trong tay.
Bên trong sáu cái quang đoàn này mang theo vùng vẫy cùng hy vọng của
chúng sinh Tế Nguyệt đại vực, ánh mắt nhìn tới, có thể trông thấy trong đó có
vô số gương mặt.
Chúng nó chính là nguyện lực chúng sinh hội tụ tới đây, trong lúc Hứa
Thanh độ kiếp, lại bị đội trưởng lấy đi.
"Có lẽ đại sư huynh còn có những cái tác dụng khác." Hứa Thanh nhìn qua
đội trưởng, trầm giọng mở miệng.
Lấy kinh nghiệm làm đại sự giữa hắn và đại sư huynh, hắn biết rõ đại sự của
đại sư huynh, thường thường đều là một khâu phủ lấy một khâu, hết thảy mọi
thứ đối phương làm lúc trước, hiển nhiên cũng là vì nguyện lực chúng sinh này.
Nghe lời nói Hứa Thanh, tinh thần đội trưởng vô cùng phấn chấn, cười ha
ha, trong lòng dâng lên chờ mong, thật sự là đại sự lần này, y cảm thấy ý vị
không hợp lắm.
Trước kia mặc dù Hứa Thanh cũng rực rỡ, nhưng mình cũng không kém
nha, đều là song kiếm phát ra cùng một lúc, tuyệt thế song hùng.
Nhưng lần này, y cảm thấy ủy khuất.
Địa phương phong ấn là mình mở ra, kịch bản là mình tham dự bố trí, đạo
cụ cũng là mình chuẩn bị, nhưng cuối cùng quyền chủ đạo bị đám Thế tử cướp
đi, chính mình còn phải phối hợp biểu diễn ở bên trong.
Cái này cũng thôi đi, nhưng biểu diễn đến một nửa, tiểu Thanh bên đó lại
bắt đầu bộc phát...
Bộc phát còn chưa tính, cũng không phải một lần bạo duy nhất liền xong,
mà là một hồi lại tiếp một hồi, đầu tiên là gió Viễn Cổ, sau đó lại là Trảm Thần
Đài, tiếp đó còn hồi tưởng Viễn Cổ, cuối cùng lúc kết thúc, còn trả lại một chút
lôi kiếp như vậy.
Nhị Ngưu nghĩ tới đây thì đáy lòng có chút hơi mệt mỏi, y cảm thấy làm đại
sư huynh của tiểu Thanh, không phải là một chuyện đơn giản.
"Rốt cuộc đến phiên ta!"
Đội trưởng thở sâu bước ra, đi đến giữa không trung, đứng ở bên người Hứa
Thanh.
"Tiểu sư đệ, ngươi nhìn cho kỹ, tiếp theo... Mới là mục đích thực sự của
đại sự chúng ta làm lần này!"
Hứa Thanh trừng mắt nhìn, bày làm ra bộ dạng chờ mong.
Chú ý tới vẻ mặt Hứa Thanh, Trần Nhị Ngưu đắc ý trong lòng, ngạo nghễ
ngẩng đầu, tay phải chợt vung lên trước mặt.
"Tuân theo ước định trước Tuế Nguyệt, lấy nguyện lực chúng sinh làm dẫn,
hóa thành ấn ký phủ xuống, trải thành Thần Linh lộ, xuyên suốt cửa Viêm
Nguyệt!"
"Viêm Nguyệt thượng thần, ta tới gọi ngươi!"
Theo lời nói của đội trưởng vừa ra, nguyện lực của chúng sinh trong tay bay
lên, nhanh chóng vờn quanh trước mặt y rồi cuối cùng dung hợp lại với nhau,
tạo thành một cái vòng tròn thật lớn.
Vòng tròn này ầm ầm chuyển động, giống như sáng lập ra một lối đi, một
con đường... Đi thông chỗ nghỉ lại của thượng thần khác!
Có khí tức kinh khủng khác với Xích Mẫu, tràn ra một tia từ bên trong con
đường này.
Chỉ là một tia, liền để cho đám người Thế tử lập tức thay đổi sắc mặt, toàn
bộ phong ấn trong sát na mơ hồ, dị chất ầm ầm bộc phát trong nơi đây.
Mà giờ phút này, bên ngoài Thanh Sa đại mạc..... cũng tương tự có dị biến
phát sinh.