Con ngươi Hứa Thanh co rút lại, thấy rõ toàn bộ cỗ thi hài trước mắt.
Đây là một con chim hung ác cực lớn, thân hình lớn hơn ba trăm trượng, bộ
dạng có chút tương tự với Phượng, phân nửa thân thể hư thối và cắm đầy vũ khí
dơ bẩn, vẻ hung hăng cực kỳ kinh người.
Mà mười một cái khuôn mặt kia, là do lông đuôi của nó biến thành.
Thứ để cho nhất thần sắc Hứa Thanh ngưng trọng, đó là dưới cổ con hung
cầm này buông thỏng vô số sợi dây bằng máu thịt màu đen tựa như dây thừng,
kết nối với một bộ hài cốt hình người!
Dường như con chim Phượng này, là do máu thịt từ trên người bộ hài cốt
hình người kia tràn ra biến thành.
Bộ hài cốt kia là một nhân tộc, mặc trường bào tàn phá màu đỏ thẫm, mặc
dù bộ mặt mục nát không ít, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn ra là một thanh niên,
gã nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh, thần sắc vặn vẹo và lộ ra bi phẫn cực hạn.
Trong tiếng gào thét, gã nhoáng một cái lao ra với tốc độ cực nhanh, trong
chốc lát đã đến trước mặt Hứa Thanh, phất tay bộc phát tu vi, hình thành vô số
tuyết màu đen gào thét bay về phía Hứa Thanh.
Mà trong khi ra tay, con chim Phượng ở bên trên cũng phát ra tiếng gào thét
chói tai, mở ra cái miệng rộng tràn ra mùi tanh tưởi, nuốt về phía Hứa Thanh.
Còn có lông đuôi lắc lư, mười một khuôn mặt đồng loạt phun ra sương mù
kịch độc, trong sương mù bốc lên rập rạp vô số những con giòi bọ, nhìn thấy mà
giật mình.
Hứa Thanh híp hai mắt lại, chuyển người không ngừng lui ra phía sau, giơ
tay phải lên và oanh ra một quyền, nháy mắt dấy lên cuồng phong quét ngang
tuyết bay, đồng thời cũng có biển lửa hình thành ở phía trên hắn.
Kim Ô biến ảo hiện ra ở trong ngọn lửa, sau đó liên xông ra, bay thẳng đến
thôn phệ con chim Phượng kia.
Ngay sau đó, Ảnh Tử của Hứa Thanh xuất hiện ở sau lưng nó, hóa thành đại
thụ mọc đầy những con mắt, công kích về phía những khuôn mặt phun ra khói
độc kia.
Hết thảy nói đến chậm chạp, nhưng đều phát sinh trong khoảnh khắc, song
phương nháy mắt ra tay lẫn nhau, liên tiếp nhấc lên những tiếng nổ vang đinh
tai nhức óc trên bầu trời.
Trong thời gian ngắn ngủi, ngươi tới ta đi oanh kích mấy mươi chiêu.
Lúc này Hứa Thanh tản độc cấm ra, nhưng thanh niên kia lại sớm phát hiện
nên trảo một cái về phía Minh Hà, nước sông Minh Hà lập tức nhanh chóng
xoắn tới, vờn quanh bốn phía người thanh niên, lấy vô số vong hồn bên trong
Minh Hà để đối kháng với độc của Hứa Thanh.
Phương pháp đó cùng loại với Sở Thiên Quần, nhưng so sánh lại thì số
lượng linh hồn bên trong Minh Hà vô tận, nhất là cái mảnh nước sông này hình
như còn đồng nguyên cùng với người thanh niên, giờ phút này bởi gã phất tay,
càng nhiều nước sông không ngừng phóng lên trời, tựa như từng con thủy xà
màu đen, từ bát phương xoắn giết đến phía Hứa Thanh.
Trong nháy mắt tiếp theo, thân thể Hứa Thanh đạp đạp rút lui hơn mười
trượng, con ngươi hơi co rút lại.
Hắn cảm nhận được tu vi của thanh niên này có phần quỷ dị, giao chiến
được một lúc thì không ngừng tăng lên, hình như đối phương có thể hấp thụ sức
mạnh từ bên trong Minh Hà, ngay từ đầu vốn chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng
giờ phút này lại cho Hứa Thanh cảm giác không sai biệt nhiều với Sở Thiên
Quần.
Giờ phút này sau khi lui ra phía sau, Minh Linh Huyết Sí liền xuất hiện ở
sau lưng Hứa Thanh, tốc độ của hắn bỗng nhiên tăng vọt, cấp tốc bay ra như
muốn lách qua.
Tu vi đối phương rất mạnh, pháp thuật cũng có vẻ quỷ dị, hắn không muốn
tiếp tục giao chiến, không muốn lãng phí thời gian cùng thanh niên này.
Mà lực lượng Tử Nguyệt thì về sau hắn có trọng dụng, không thích hợp sớm
triển khai và hao phí ở nơi đây.
Nhưng vào lúc Hứa Thanh gào thét bay tới phía trước, thanh niên kia chợt
quay đầu, con Phượng kết nối cùng gã bỗng nhiên vung vẩy đôi cánh dấy lên
cuồng phong, tốc độ tương tự kinh người, như một tia chớp bay thẳng đến phía
Hứa Thanh, càng là như thuấn di, trực tiếp liền xuất hiện ở phía trước Hứa
Thanh.
Hứa Thanh nhíu mày và lần nữa lách qua, tiếp tục bay vọt, nhưng rất nhanh
thi hài thanh niên kia liền bay tới gần, trong miệng truyền ra tiếng gào thét, lần
nữa đánh tới.
Trong mắt Hứa Thanh lóe lên hàn mang, thân hình dứt khoát dừng lại, sau
đó mạnh mẽ xoay người, phất tay, ba mươi khối hóa yêu phù xuất hiện, tòa
Thiên Cung thứ bảy trong cơ thể lập tức ầm ầm bộc phát, hóa yêu phù cấp tốc
thiêu đốt, thời khắc này thân ảnh Quỷ Đế liền ầm ầm chấn động kinh thiên,
huyễn hóa ra bên ngoài.
Quỷ Đế vừa ra thì thiên địa biến sắc, hư vô bốn phía rung động lắc lư, nước
sông tan vỡ, hình thành uy hiếp cực lớn bao phủ bát phương.
"Cút!" Ánh mắt Hứa Thanh lạnh như băng, nếu như đối phương tiếp tục dây
dưa, vậy thì cho dù đây không phải điều Hứa Thanh mong muốn, nhưng hắn
cũng chỉ có thể tiêu hao một ít thời gian, hoàn toàn chém giết gã.
Thi hài thanh niên kia rõ ràng cảm nhận được nguy hiểm, thân hình truy
kích bỗng nhiên dừng lại, thân thể cũng nhanh chóng hạ xuống Minh Hà, ngẩng
đầu ở bên trên nước sông, nhìn chằm chằm Hứa Thanh và trong miệng truyền ra
tiếng gầm nhẹ.
Nước sông bốn phía cuộn mình, dấy lên từng trận gợn sóng, từng cái thủy
tuyến bay ra, vờn quanh bốn phía.
Hứa Thanh lạnh lùng liếc mắt nhìn qua thi hài thanh niên này, quay người
bộc phát tốc độ, nhanh chóng bay về phía xa xa.
Trên Minh Hà, thi hài thanh niên kia nhìn qua bóng lưng Hứa Thanh, chần
chờ một chút rồi cuối cùng vẫn bỏ qua truy kích, trong miệng phát ra tiếng gào
thét và chìm vào bên trong Minh Hà, biến mất không thấy gì nữa.
"Cỗ thi hài này khi còn sống nhất định là một thiên kiêu!" Trên bầu trời xa
xa, Hứa Thanh thu hồi Quỷ Đế Sơn, quay lại quét mắt nhìn Minh Hà sau lưng,
chiếc cánh sau lưng khẽ vỗ, tiếp tục bay về phía trước, cách chỗ sâu Minh Hà
càng lúc càng gần.
Cho đến một ngày sau, vào ngày thứ năm phủ xuống đại thế giới này, rốt
cuộc Hứa Thanh đã tới điểm cuối cùng của con sông, một tòa cung điện mông
lung màu đen chiếu vào trong mắt của hắn.
Diện tích của nó có thể so với Quận Đô!
Mặc dù như tổ ong, tràn đầy tàn phá, nhưng bên trong lại có uy áp ngập trời
truyền ra, mênh mông vô cùng, đồng thời càng tràn ngập cảm giác năm tháng
nồng đậm, hiện ra vẻ cổ xưa vô tận.
Giống như một tòa hoàng cung di vong trong tuế nguyệt.
Bên trong có linh hồn chấn động vô biên vô hạn, mùi tử vong càng là nồng
đậm đến cực hạn, nhất là chỗ sâu trong hoàng cung, chỗ đó mọc đầy máu thịt
màu đen, chồng chất tạo thành một tòa núi cao ngất như mây.
Đỉnh núi máu thịt này lơ lững mấy trăm linh hồn, tựa như tế phẩm.
Bởi vì ở phía sau những linh hồn này, ở phía chân trời có một đạo khe hở
chiều dài mấy ngàn trượng, hình như... Chỗ đó tồn tại một con mắt ẩn nấp
trong màn trời.
Giờ phút này dù là khép kín không mở ra, nhưng thần uy vô thượng đang
thổ lộ ra ngoài, khiến cho khu vực bát phương vặn vẹo, hết thảy đều rơi vào
trong mơ hồ.
Tâm thần Hứa Thanh dấy lên gợn sóng cực lớn, nhìn tới ngọn núi máu thịt ở
điểm cuối của Hoàng Cung, nhìn qua mấy trăm cái hồn ở bên trên, dù là cách
rất xa nhưng chỉ dẫn đến từ sợi tơ vàng vỡ vụn vẫn giúp hắn có thể cảm giác rất
rõ ràng... Bộ phận linh hồn thiếu khuyết của Linh Nhi, là ở chỗ đó!