Nếu chiến tích của hắn có thể đi vào 50 hạng đầu bảng chiến tích của Thất
Huyết Đồng, vậy thì có thể thu được tư cách một lần mượn hình chiếu pháp bảo
của tông môn.
Hứa Thanh rất động tâm với cái phần thưởng này.
Một phương diện là vì hắn chưa từng thấy qua pháp bảo, nhưng đã được
nghe nói quá nhiều về sự cường đại kinh thiên động địa của nó.
Dẫu sao thì toàn bộ Thất Huyết Đồng, cũng chỉ có một kiện pháp bảo.
Đồng thời Hứa Thanh cũng rất tò mò pháp bảo đến cùng có giống như
những lời đồn đã nói không, hắn cũng muốn biết pháp bảo của Thất Huyết
Đồng là cái dạng gì, lại có thể thi triển ra uy năng nào.
Những điều trên, đều khiến cho hắn động tâm với cái phần thưởng này.
Nhưng nếu so sánh việc đó với việc đột phá của lão tổ Kim Cương Tông và
cái bóng, vậy thì Hứa Thanh cảm thấy mình không thể bởi vì hiếu kỳ mà kéo
dài thời gian chúng nó đột phá được.
Cái nào quan trọng hơn, trong lòng Hứa Thanh biết rõ.
Dẫu sao hình chiếu pháp bảo có mạnh mẽ đi chăng nữa cũng chỉ có cơ hội
mượn một lần mà thôi, nhưng nếu cái bóng và lão tổ Kim Cương Tông tấn cấp,
vậy thì chiến lực của hắn cũng sẽ tăng lên rất nhiều, cái nào trọng yếu hơn
không cần nói cũng biết.
Vì vậy Hứa Thanh không hề chần chờ mà lập tức bỏ qua nhiệm vụ đã nhận,
dùng pháp chỉ miễn chiến mà dì nhỏ của Đinh Tuyết đưa cho, trong khi toàn bộ
Thất Huyết Đồng đang có khí thế như cầu vồng, không ngừng đẩy mạnh chiến
trường dần dần đi sâu vào trong Hải Thi Tộc, thì hắn…lựa chọn rời khỏi.
"Phải tìm một hòn đảo vừa an toàn lại phải vắng vẻ, để cho cái bóng và lão
tổ Kim Cương Tông yên tâm đột phá không bị quấy rầy."
Hứa Thanh trầm ngâm, nhất là lão tổ Kim Cương Tông trước đó còn nói,
khi lão đột phá sẽ xuất hiện lôi kiếp, việc này khiến cho Hứa Thanh càng thêm
coi trọng.
Cho nên hắn quyết định thật nhanh, thông qua truyền tống trận trên Nhân
Ngư Đảo, truyền tống đi về phía ngược lại với chiến trường nơi này, mở ra một
lần truyền tống khoảng cách dài.
Nơi hắn truyền tống tới lần này, là một hòn đảo của Giác Sa tộc.
Đối phương là một trong những minh hữu của Thất Huyết Đồng, tính cách
phần lớn là ôn hòa, bởi vì am hiểu luyện chế một loại tài liệu luyện khí tên là
Hải Thước cùng với có tạo nghệ đối với con rối cực cao, cho nên đã được Thất
Huyết Đồng che chở trên trăm năm.
Mà tộc nhân của Giác Sa tộc cũng rất là kỳ dị, ngoại hình của bọn họ cũng
giống như là nhân tộc, chỉ có điều là thân thể của bọn họ chỉ lớn như lòng bài
tay vậy, nhân tộc ở trước mặt bọn họ tựa như là những người khổng lồ vậy.
Mà tộc địa của bọn họ, cũng là một cái đảo quốc tí hon.
Nhưng mà vì tiếp đãi bạn bè đến từ bên ngoài, bọn họ đã xây dựng một tòa
thành trì cỡ lớn cách truyền tống trận không xa, nơi này có thể để cho tu sĩ đến
đây nghỉ ngơi và ngủ lại.
Lúc thân ảnh của Hứa Thanh xuất hiện ở trên truyền tống trận của Giác Sa
tộc, thời gian lúc này cũng đã là hoàng hôn.
Xa xa ánh nắng chiều tung bay, chiếu vào mặt biển màu đen tạo thành từng
tia sáng màu tím, cùng bầu trời như lửa đỏ chiếu rọi phía trên, khiến cho khung
cảnh này bỗng có một loại cảm giác rất là huyền diệu.
Mà biển cấm nơi đây cũng xuất hiện vẻ hài hòa và an bình hiếm có, nhất là
Hứa Thanh vừa từ chiến trường truyền tống đến, trên người còn lưu lại một chút
sát khí trên chiến trường, thế nên khi mới bước vào địa phương yên bình này,
hắn cũng có chút không thích ứng.
Lúc này hắn ngẩng đầu lên nhìn về phương xa, thấy xa xa có từng tòa thành
trì cỡ nhỏ, bên trong có vô số tộc nhân Giác Sa tộc đang bận rộn, khi thì có
tiếng ca truyền đến, mơ hồ còn có thể nhìn thấy những đứa trẻ đang chơi đùa
với cát sỏi.
Nhưng mà trong này cũng có không ít khí tức của cường giả.
Dù thân thể của Giác Sa tộc cực kỳ thấp bé, nhưng Hứa Thanh cũng sẽ
không khinh thường bọn họ, bởi vì hắn đã từng nhìn thấy trên hồ sơ của Bộ
Hung ti, biết rõ mặc dù Giác Sa tộc này rất ôn hòa nhưng chiến lực của bọn họ
cũng rất kinh người, nhất là bọn họ còn am hiểu điều khiển con rối.
Lúc này Hứa Thanh còn đứng trong truyền tống trận, sau khi quan sát bốn
phương thì hắn liền bước chân ra ngoài truyền tống trận, sau đó nhìn về tám con
rối khoanh chân ngồi ở bên cạnh.
Tám con rối này lớn nhỏ cao thấp tương tự với kích cỡ của nhân tộc, toàn
thân được cấu tạo bằng Thiết Mộc, bộ mặt đen nhánh, vị trí đôi mắt được khảm
nạm bằng bảo thạch.
Trên người của bọn nó không có bất kỳ chấn động linh năng nào, tựa như là
vật chết.
Nhưng một khắc khi ánh mắt Hứa Thanh vừa dời đi, thì đôi mắt bảo thạch
của một con rối trong đó đột nhiên sáng ngời, âm thanh ken két vang vọng, nó
ngẩng đầu ngóng nhìn Hứa Thanh, sau đó liền đứng dậy chắp tay cúi đầu.
"Hoan nghênh đến với Giác Sa tộc, không biết khách quý Thất Huyết Đồng
tới đây cần làm chuyện gì?"
Hứa Thanh cẩn thận đánh giá con rối này một chút, coi như là giờ phút này
đối phương mở miệng nói chuyện, nhưng Hứa Thanh vẫn không hề cảm nhận
được chấn động linh năng trên người đối phương như cũ.
Việc này khiến cho Hứa Thanh cảm thấy rất là kỳ dị, nhưng hắn biết được
có nhiều chuyện cũng không thể tùy tiện dò hỏi, vì vậy liền trầm thấp mở
miệng.
"Ta chỉ đi ngang qua nơi đây, muốn đi tới hải vực gần đó, không biết nơi
đây có bán hải đồ hay không?"
"Đã là khách quý Thất Huyết Đồng, cần gì bán." Con rối vung tay phải lên,
trong tay trực tiếp xuất hiện một hạt cát, sau đó hất về phía Hứa Thanh, hạt cát
này lập tức bay thẳng đến phía Hứa Thanh.
Sau khi Hứa Thanh đưa tay tiếp được, thần sắc của hắn bỗng có chút thay
đổi, một hạt cát nho nhỏ thế này, vậy mà tương tự như ngọc giản ghi chép tin
tức, hắn chỉ hơi dùng pháp lực quét qua thì ngay lập tức trong đầu nổi lên một
tờ hải đồ rất là kỹ càng.
Sau khi nói cám ơn, Hứa Thanh lại đưa mắt nhìn bầu không khí bình an của
cái tộc quần này, thân thể hơi nhoáng một cái bay lên không trung, thoáng một
cái liền bay về phía biển cấm xa xa, như bôn lôi rời đi.
Tốc độ của hắn cực nhanh, khi hắn bay liền dấy lên từng trận gió rít gào,
nháy mắt liền không còn tung tích.
Cho đến khi hắn rời đi, bảy con rối còn lại ở bên cạnh trận pháp truyền tống
trận mới nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên, nhìn về phía mà Hứa Thanh vừa rời
khỏi.
"Bây giờ Thất Huyết Đồng đang giao chiến cùng Hải Thi Tộc, tu vi người
này lại không tầm thường, tạo cho ta áp lực cực lớn, vả lại trên người hắn rõ
ràng cũng có khí tức lưu lại từ trên chiến trường, tại sao lại tới chỗ của tộc nhân
chúng ta vậy?"
"Ta cũng cảm nhận được chấn động tu vi của hắn, mặc dù không phải rất rõ
ràng, nhưng có thể làm cho một đoàn mệnh hỏa như ta ngay cả vận hành pháp
lực trong pháp khiếu cũng có chỗ đình trệ, người này hẳn là Trúc Cơ trung kỳ."
"Nhưng mà nhìn hành động của hắn, hình như cũng không có ác ý gì."
Tám con rối vẫn không nhúc nhích, bọn họ đang truyền âm cho nhau, cuối
cùng xác định Hứa Thanh đích xác đã đi xa, lúc này bọn họ mới chậm rãi buông
lỏng tâm tình xuống, lại cúi đầu xuống không nhúc nhích nữa