QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trong khi trái tim của đội trưởng đau đớn cả một ngày dài, Ngô Kiếm Vu

mà cả hai chờ đợi, đã đến nhanh hơn so với tưởng tượng của bọn họ.

Sau khi Thất Huyết Đồng dời đi đến bây giờ, vị điện hạ duy nhất chưa tới

chính là Ngô Kiếm Vu, trong khoảng thời gian này gã thủy chung ở bên trong

Hoàng Cấm, nếu không phải tin tức mà đội trưởng truyền về quá mức kinh

người, có lẽ bây giờ gã vẫn chưa thèm trở về.

Mà gã trở về cũng khiến cho Thất Huyết Đồng vang động một chút, không

phải bởi vì bài thơ gã ngâm khi đi ra khỏi truyền tống trận, hay bởi vì trường

bào màu bạc trên người, càng không phải là chấn động hai đoàn mệnh hỏa của

gã.

Mà…Là ở dưới chân của gã, có hai con hung thú con.

Là hai con Tiểu Hùng, không khác biệt lắm như một con chó, toàn thân

không phải màu đen mà là màu vàng, mà một khắc bọn nó đi ra khỏi truyền

tống trận, trên người chúng nó lập tức tản mát ra từng trận chấn động Thần Tính

nồng đậm.

Mà khi Thần Tính chấn động, bọn nó còn tản mát ra khí tức có thể so với

Ngưng Khí đại viên mãn.

Phải biết rằng đây mới là hai con thú còn nhỏ, mà hiển nhiên là chúng nó

còn chưa có mở ra toàn bộ linh trí, thế nhưng đã có khí tượng như thế, có thể

tưởng tượng rất nhanh chúng nó liền có thể tự hành Trúc Cơ.

Việc này lập tức khiến cho tông môn coi trọng, bởi vì trên người hai con

Tiểu Hùng này, rõ ràng còn có huyết mạch Viễn Cổ, mới vừa xuất hiện liền

khiến cho nhất mạch ngự thú của đệ tứ phong trở nên vang động.

Nếu như đổi thành thường ngày, Ngô Kiếm Vu nhất định sẽ khinh thường

quần hùng, sẽ không bỏ qua cơ hội khiến danh tiếng bay cao này, nhưng bây giờ

trong lòng của gã còn có việc quan trọng hơn, thế nên ngay khi gã truyền tống

trở về, liền lập tức truyền âm cho đội trưởng và Hứa Thanh.

"Di tích Huyền U Cổ Hoàng mà các ngươi nói ở đâu, chỗ nào?"

"Còn có thơ của Huyền U Cổ Hoàng, là thật sao!!!" Riêng câu nói cuối

cùng, Hứa Thanh chỉ cần thông qua ngọc giản cũng có thể cảm nhận được sự

kích động và phấn khởi của Ngô Kiếm Vu.

"Đương nhiên là thật!" Đội trưởng nhanh chóng đáp lại, nhưng Ngô Kiếm

Vu vẫn có chút không tin, hình như bản năng của gã không tin bất luận cái gì

phát ra từ miệng đội trưởng.

Cho đến khi Hứa Thanh cũng đưa ra đáp án khẳng định thì gã mới tin tưởng,

sau đó phấn khởi tới mức thân thể cũng trở nên run rẩy, không cần đội trưởng

thúc giục, gã liền thúc giục Hứa Thanh và đội trưởng nhanh chóng dẫn gã đi

qua.

Dù biết giá cả đi theo là 500 vạn linh thạch, nhưng lông mày của gã cũng

không hề nhăn một chút, lập tức đồng ý.

Điều này cũng khiến cho đội trưởng cảm thấy hình như …mình nói giá hơi

thấp.

Vì vậy dưới sự thúc giục của Ngô Kiếm Vu, trong ngày gã vừa đến thì ba

người liền đi tới Huyền U tông.

Hứa Thanh cũng bất chấp tất cả, tự nói với mình, hết thảy vì mở ra đoàn

mệnh hỏa thứ tư, một đường đi tới đều rất nghiêm nghị, dùng tốc độ rất nhanh

đi về phía trước, không muốn khiến cho người khác chú ý chút nào, nhanh

chóng đi đến địa phương tạo hóa của Huyền U tông.

Mà trong lòng của Ngô Kiếm Vu cũng tràn ngập kích động và lo lắng, cho

nên tốc độ đồng dạng cũng rất nhanh.

Chỉ có đội trưởng luôn đau lòng vì linh thạch, một đường lề mà lề mề, mà

cho dù tốc độ của y chậm nhưng cuối cùng vẫn kịp cùng với Hứa Thanh và Ngô

Kiếm Vu, đi đến cửa vào địa phương tạo hóa nằm ở phía sau núi của Huyền U

tông.

Nơi này có một tảng đá lớn, phía trên có một lão giả đang ngồi, cũng là

người chịu trách nhiệm trấn thủ nơi đây.

Lão giả này có tu vi sáu tòa Thiên Cung, người ngồi ở chỗ kia với khí thế

trên người vô cùng động trời, dù ba người Hứa Thanh đến nhưng mí mắt của

lão không hề nháy, không thèm để ý chút nào.

Hứa Thanh thấy một đường thuận lợi như vậy, đáy lòng cũng nhẹ nhàng thở

ra, nhanh chóng giao nộp linh thạch, Ngô Kiếm Vu bên cạnh cũng đồng dạng

như thế.

Về phần đội trưởng, y thở dài một tiếng nhìn lên bầu trời, nhưng dưới ánh

mắt ngóng nhìn của Hứa Thanh và Ngô Kiếm Vu, đội trưởng cũng chỉ có thể

bất đắc dĩ tiến lên, trái tim nhỏ máu mà giao nộp linh thạch.

Theo ba người trả xong phí tổn, lão giả bên trên mới mở mắt ra, vung tay

lên và một cái vòng xoáy thật lớn lập tức ầm ầm xuất hiện ở trước mặt ba người.

Một cỗ chấn động hồn lực cực kỳ nồng đậm lập tức tràn ra từ bên trong

vòng xoáy, Hứa Thanh và Ngô Kiếm Vu không nói hai lời, vừa muốn bước vào,

nhưng vào lúc này…Lão giả đằng trước bỗng nhiên đứng dậy, cúi đầu về phía

bầu trời.

"Bái kiến lão tổ."

Thân thể Hứa Thanh run lên, định cất bước đi vào trong vòng xoáy nhưng

vẫn đã chậm, lúc này từ trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến một âm thanh ưu

nhã êm tai, bên trong còn mang theo cảm giác vui vẻ.

"Tiểu bằng hữu không nên cử động, xoay người lại."

Ngay lập tức bàn chân vừa giơ lên của Hứa Thanh đã không cách nào hạ

xuống, chỉ có thể kiên trì xoay người, nhìn thấy Tử Huyền Thượng Tiên tuyệt

đại tao nhã từng bước từng bước đi tới từ trên bầu trời.

Quần áo hôm nay của nàng khác với lần trước, trên người là một bộ váy la

phương hoa màu xanh, trên đầu là một cây trâm cài hình cánh phượng, một đầu

tóc đen phủ lên áo choàng, trên người còn tràn ra một mùi hương vừa mới tắm

gội xong, trên dung nhan rung động lòng người còn lộ ra một tia ửng đỏ, khiến

cho người khác vừa nhìn qua liền cảm thấy duy mỹ tuyệt luân.

Nhất là sự vui vẻ ẩn chứa trong mắt, giống như có thể hòa tan hết tất mọi

thứ, cũng uẩn chứa cả sự bao dung ở trong đó.

Nàng từng bước đi tới, cũng tương tự như cái đêm đó vậy, từng bước một đi

đến trước mặt Hứa Thanh toàn thân cứng ngắc.

Ngô Kiếm Vu bên cạnh có chút sốc, ngơ ngác nhìn tất cả.

Về phần đội trưởng, lúc này y đang trừng mắt nhìn tới, trong mắt như ám

chỉ sao bây giờ ngươi mới đến, không phải cố ý chờ chúng ta trả xong tiền mới

xuất hiện đấy chứ.

Cứ như vậy trong khi Ngô Kiếm Vu giật mình ngơ ngác và đội trưởng nghi

ngờ, Tử Huyền Thượng Tiên ưu nhã đi đến trước mặt Hứa Thanh, ánh mắt của

nàng như chứa đựng vô vàn tinh không, tựa như đầm nước không nhìn thấy đáy,

có thể khiến cho tất cả những người nhìn vào phải chìm đắm ở bên trong.

Nàng xinh đẹp tuyệt trần, bờ môi hơi khẽ mở, khóe miệng hơi giương lên

cao toát ra vẻ mặt hài lòng, khẽ tươi cười truyền ra thanh âm.

"Tiểu bằng hữu vậy mà còn rất biết làm cho nữ nhân yêu thích nha, còn biết

tặng lễ vật cho tỷ tỷ, lễ vật của ngươi tỷ tỷ rất thích."

Âm thanh của Tử Huyền Thượng Tiên giống như nước suối chảy vậy, tinh

khiết mỹ miều, thấm nhuần lòng người, đồng thời còn ẩn chứa cả từ tính và

điềm đạm, như là một cái vòng xoáy, mỗi thời mỗi khắc đều khiến cho người

khác không nhịn được mà tới gần về phía nàng.

Hứa Thanh nghe nói như thế, khóe mắt lập tức liếc về phía đội trưởng.

Đội trưởng trừng mắt nhìn qua, liếc trái lại liếc qua phải, một bộ dáng không

hề liên quan gì tới mình.

Bình luận

Truyện đang đọc