QUANG ÂM CHI NGOẠI

Mộc Linh Tộc trời sinh tính ôn hòa, đại trưởng lão cũng chưa từng ỷ vào tu

vi bản thân mà khinh thường Hứa Thanh, một mặt là nguyên nhân từ phía Linh

Nhi, một phương diện là thân phận bây giờ của Hứa Thanh trong Chấp Kiếm

Cung.

Càng trọng yếu chính là, lão biết rõ người trẻ tuổi trước mắt này chỉ có thể

giao hảo, không thể trở mặt.

Mà trên đường đến, lão cũng đã nghe nói qua sự tình bên phía Di Linh tộc,

biết được việc Hứa Thanh đàm phán cùng Cận Tiên tộc, cho nên lão nhìn rất rõ

ràng, hiện giờ Hứa Thanh đã giải quyết xong sự tình vật tư, đây rõ ràng là một

lần trợ giúp cực lớn đối với tiền tuyến.

Bản thân việc này chính là một chiến công cực lớn.

Về sau nếu như đối phương còn có thể giải quyết vấn đề binh lực, vậy thì

sau khi hai chiến công điệp gia lại với nhau, công lao lớn cỡ này, có thể khiến

cho đối phương có được quyền thế kinh người ở trong Chấp Kiếm Cung ở

Phong Hải Quận.

Điều kiện tiên quyết là, nhân tộc phải là người chiến thắng cuối cùng.

Mà Mộc Linh Tộc bọn họ hai lần xuất thủ trợ giúp, có thể nói là đã dốc hết

toàn tộc, đánh bạc cho lần này, đánh bạc trận chiến này nhân tộc sẽ giành chiến

thắng, đánh bạc rằng tương lai Phong Hải Quận vẫn còn trong tay nhân tộc.

Một khi đánh bạc thành công, vậy thì có thể bảo vệ Mộc Linh Tộc 1000

năm tiếp theo không cần lo lắng.

Lại có thêm một tầng quan hệ với Hứa Thanh, vậy thì Mộc Linh Tộc có thể

bước lên thêm một cái bậc thang cũng không phải là không thể nào.

Cho nên đối với an bài của Hứa Thanh, đại trưởng lão Mộc Linh Tộc không

có bất kỳ dị nghị gì, lão biết hộ pháp Thánh Linh và Linh Tôn còn có việc trò

chuyện với nhau, vì vậy liền cáo từ rời đi.

Sau khi lão rời đi, lão đầu đường Bản Tuyền đánh giá Hứa Thanh vài lần,

trên mặt lộ ra thần sắc thoả mãn, nhưng hình như không muốn lộ ra suy nghĩ

chân thật của mình, vì vậy rất nhanh liền thu hồi vẻ thoả mãn, sau đó ho khan

một tiếng.

"Sở dĩ Mộc Linh Tộc tới đây, mặc dù cũng liên quan tới việc bọn họ muốn

đánh cuộc một lần, nhưng vẫn có công lao rất lớn của Linh Nhi!"

"Linh Nhi vẫn còn đang bế quan?" Hứa Thanh gật đầu, xuất ra ngọc giản,

căn dặn người an bài Mộc Linh Tộc, cũng trù tính vật tư các tộc đưa tới.

"Còn cần bế quan thêm một đoạn thời gian nữa, đối với Linh Nhi mà nói,

nàng cần tiêu hóa tạo hóa lần này thật lâu." Lão đầu đường Bản Tuyền nói

xong, không biết nên nói gì, mà Hứa Thanh cũng không am hiểu hàn huyên

cùng người khác, không ngừng xử lý công vụ.

Sau một lúc lâu, lão đầu đường Bản Tuyền ho khan một tiếng.

"Vậy, ngươi không có cái gì muốn hỏi sao?"

Hứa Thanh kinh ngạc, liếc mắt nhìn lão đầu.

"Ví dụ như quá khứ đã qua của Linh Nhi, ví dụ như tạo hóa nàng thu được

có thể thay đổi gì, ví dụ như trong khoảng thời gian này nàng có thỉnh thoảng

thức tỉnh hay không, ngươi không có gì để hỏi sao!!" Lão đầu đường Bản Tuyền

hình như có chút không vừa ý.

Hứa Thanh nhíu mày.

"Ta hỏi ngươi những chuyện này làm gì, ta trực tiếp hỏi Linh Nhi là được

rồi."

"Ặc..." Lão đầu đường Bản Tuyền mở to miệng muốn phản bác, nhưng sau

khi suy xét cẩn thận lại thấy hình như vậy càng hợp lý hơn, nhưng trong lòng

của lão vẫn dâng lên một chút cảm xúc.

Hứa Thanh đảo mắt nhìn qua, phát hiện biểu cảm của đối phương.

Hắn rất quen thuộc với loại biểu cảm này, đội trưởng thường như vậy, vì thế

hắn liền liếc mắt nhìn lão đầu, rất nghiêm túc mở miệng.

"Thật ra ta cũng không thể hoàn toàn tin tưởng Mộc Linh Tộc, áp giải vật tư

là một việc rất quan trọng, mong rằng tiền bối đi theo có thể để ý nhiều hơn, bảo

đảm không có gì đáng ngại, bây giờ ở bên trong Đô thành này, người ta có thể

tín nhiệm, chỉ có tiền bối ngươi.

Lão đầu đường Bản Tuyền vừa nghe lời này, lập tức thoả mãn, cười ha ha

ngạo nghễ mở miệng.

"Yên tâm, sau khi vật tư đưa đến, ta sẽ tự mình ra tay, triển khai pháp thuật

bổn mạng, trùng trùng điệp điệp phong ấn lại, trên đường ta cũng sẽ toàn lực để

ý, như vậy sẽ không có tý sơ hở nào!"

Hứa Thanh chắp tay cúi đầu thật sâu.

Mắt thấy Hứa Thanh như vậy, trong lòng lão đầu vô cùng thoải mái, lão cảm

thấy Hứa tiểu tử này rất biết tôn trọng mình, cũng không phải là loại người chỉ

biết làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

Cứ như vậy, ba ngày trôi qua.

Vật tư ngoại tộc đúng hạn đưa tới, cuối cùng dưới mắt Hứa Thanh, Mộc

Linh Tộc và lão đầu đường Bản Tuyền cùng với một đoàn vật tư, đi đến chiến

trường phía Tây.

Đoạn đường này mặc dù phần lớn khu vực đều có thể mượn nhờ truyền tống

trận, nhưng vẫn còn có chút phạm vi bởi vì đủ loại duyên cớ mà không cách nào

truyền tống, tổng thể thời gian cần thiết đại khái phải mất năm sáu ngày gì đó.

Sau khi tống biệt Mộc Linh Tộc, Hứa Thanh đứng trên biên giới Chấp Kiếm

Cung, ngắm nhìn thiên địa xa xa.

Phía sau của hắn là Ninh Viêm và Thanh Thu, còn có một số Chấp Kiếm

Giả của Thư Lệnh ti, bọn họ nhìn qua Hứa Thanh, trong mắt phần lớn đều là vẻ

kính ý nồng đậm.

Nhất là Thanh Thu, trong lòng càng dâng lên các loại cảm xúc ý đồ áp chế

sự tôn kính đối với Hứa Thanh, liêm đao trên bờ vai âm u thở dài trong tâm thần

nàng.

"A Thu à, chớ phản kháng nữa... Ta cũng cảm nhận được nội tâm của ngươi

xoắn xuýt rồi, ngươi còn có cái gì mà không phục, không cúi đầu với vị Hứa thư

lệnh vĩ đại tuấn mỹ tuyệt thế nữa, đây là lựa chọn rất bình thường nha."

"Câm miệng, kể từ khi ngươi biết bên cạnh Hứa Thanh cũng có khí linh, còn

có thể nghe được lời của ngươi, vả lại sau khi bị bắt ở cây Thập Tràng, ngươi

mới bắt đầu nói như vậy, có buồn nôn không hả!"

"Những câu đồng quy vu tận trước kia của ngươi đâu, chẳng lẽ chết hết rồi

hay sao!" Thanh Thu hừ lạnh trong lòng.

"Hạng người buồn nôn như ngươi, sao có thể hiểu được suy nghĩ của ta, cả

đời Thanh Thu ta sẽ không giống như ngươi, tuỳ tiện cúi đầu khuất phục đối với

người khác!"

"Hứa Thanh này, cũng giống như thế!"

Dĩ nhiên Hứa Thanh không biết được ý nghĩ trong lòng Thanh Thu.

Giờ phút này đang là sáng sớm, gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi tới, thổi bay

mái tóc Hứa Thanh, hắn đứng trên biên giới Chấp Kiếm Cung nhìn thiên địa xa

xa hồi lâu, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.

Trong khoảng thời gian này, hắn thủy chung suy nghĩ một vấn đề.

Làm như thế nào để cung cấp binh lực cho chiến trường.

Chỉ với mấy nghìn người Mộc Linh Tộc, đối với tiền tuyến mà nói, là không

đủ.

Đây là một trận đánh lâu dài, đối mặt với Thánh Lan đại vực có số lượng

người vượt qua Phong Hải Quận rất nhiều mà nói, cho dù Phong Hải Quận có

toàn bộ pháp bảo Cấm Kỵ cả Quận chống cự, nhưng thương vong vẫn thời khắc

xuất hiện.

Mà vật tư cũng chỉ có thể giúp cho tiền tuyến trở nên đỡ căng thẳng hơn, có

thể tưởng tượng, nếu như muốn tiếp tục duy trì, nhu cầu đối với binh lực sẽ lập

tức hiện ra trước mặt.

Sau một lúc lâu, Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng.

"Thanh Thu."

"Ah, có!" Thanh Thu đang không ngừng răn dạy liêm đao trong lòng, trong

lúc đang ngạo nghễ khinh bỉ liêm đao, bỗng nghe thấy giọng nói Hứa Thanh,

thân thể không khỏi chấn động, vội vàng tiến lên một bước, đứng thẳng tắp.

"Trong một nén nhang, sửa sang lại tất cả tin tức về Y Cấm ở Khuất Triệu

Châu cùng với Thi Cấm ở Nghênh Hoàng Châu đưa cho ta." Thần sắc Hứa

Thanh bình tĩnh, nhìn về phía Nghênh Hoàng Châu xa xa, truyền ra lời nói.

"Tuân pháp chỉ! Cam đoan trong một nén nhang hoàn thành nhiệm vụ!!"

Thanh Thu ưỡn ngực, theo bản năng lớn tiếng mở miệng, giọng nói tràn đầy

cuồng nhiệt, giống như khi đối mặt với Cung chủ vậy.

"Ai vừa nói tuyệt đối không khuất phục ấy nhỉ?" Bên trong tâm thần, liêm

đao âm u nói ra một câu.

"Câm miệng, ta đây là đang hư dữ ủy xà, ta đây là vì tiền tuyến chiến

trường!" Thanh Thu kịp phản ứng, lập tức quát tháo ở trong đáy lòng.

"Còn không đi?" Hứa Thanh nhìn thấy Thanh Thu vẫn còn đứng ở nơi đó,

liền nhìn thoáng qua.

"Vâng!" Thái độ Thanh Thu đoan chính, lần nữa theo bản năng lớn tiếng mở

miệng, nhanh chóng rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc