Ninh Viêm đã hoàn toàn hoảng sợ, mà Ngô Kiếm Vu cũng muốn khóc.
"Xong đời, lúc ở bên ngoài ta đã nói lần này có dự cảm xấu, ngươi không
nên ta kéo tới!!"
"Trần Nhị Ngưu, đến cùng ngươi đã làm nên trò quái quỷ gì, đây là cái tình
huống thế nào!!"
Hai người bọn họ đã sớm bấm truyền tống phù, nhưng bây giờ ở trong một
màn thiên địa biến sắc thế này, dạng truyền tống mà miệng đội trưởng nói đều
sẽ thuận lợi trong mọi tình huống, bây giờ đã mất đi hiệu lực truyền tống.
Đội trưởng cũng hít vào một hơi, đôi mắt trợn to, có chút mờ mịt.
"Ta cũng không biết, việc này có điểm gì là lạ, quỷ dị là ta chỉ đi vào sao
chép một bức ảnh, cũng không có làm chuyện gì khác, không đến mức như vậy
chứ, tại sao U tộc này lại không giảng đạo lý như vậy, vừa ra tay liền chính là
muốn hủy diệt hết thảy!"
"Bọn họ muốn làm gì, thật quá đáng!"
Thân thể đội trưởng run lên, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cây đinh
màu lam đang gào thét phủ xuống kia, thần sắc mờ mịt rất nhanh bị kinh hãi
thay thế, nghẹn ngào mắng lên.
"Con mợ nó..... Đây là binh khí của Chúa Tể!!!"
"U tộc này là một đám điên, vì diệt chết chúng ta mà vận dụng tới cả binh
khí của Chúa Tể, năm đó cũng không thấy bọn họ hung tàn như vậy! Nhưng
bọn họ lấy ra binh khí của Chúa Tể từ nơi nào? Không đúng, đây là cây đinh
trên mi tâm nhi tử thứ ba của Chúa Tể!"
"Bà mẹ nó, đây là thứ ta chuẩn bị vào lúc làm chuyện lớn thứ sáu mới đi lấy
nha, hazz!! Là ai nhanh chân đến trước!!"
Đáy lòng đội trưởng dấy lên sóng to gió lớn, càng có nỗi niềm không phục,
nhưng khí tức đến từ binh khí của Chúa Tể vẫn khiến cho y run run một chút,
sau khi nhanh chóng bóp ngọc giản không hiệu quả, thân thể của y chợt nhảy
lên, bỏ chạy về xa xa.
Vừa chạy còn vừa lấy ra thêm nhiều ngọc giản truyền tống hơn nữa để bóp,
đồng thời trong miệng cũng điên cuồng hô lên.
"Hai người các ngươi cũng đừng lầm bầm nữa, nhanh chóng trốn theo ta,
nơi đây xuất hiện kịch biến, thật sự không phải là ta làm ra!"
"Chính là ngươi!" Đôi mắt Ngô Kiếm Vu đỏ lên, thét gào, nhưng y biết rõ
giờ phút này cũng không phải thời điểm tức giận, vì vậy nghiến răng trong đáy
lòng, thầm nghĩ nếu như mình có thể còn sống ra ngoài, nhất định phải lập tức
rời xa tên chó điên này.
"Lúc trước chỗ cây Thập Tràng cũng chính là như vậy, Trần Nhị Ngưu,
ngươi không tự tìm đường chết thì sẽ buồn chán đến chết sao!!" Ninh Viêm
cũng hãi hùng khiếp vía, loại cảm giác nguy cơ sinh tử này đã đè xuống sợ hãi
của gã đối với đội trưởng, lúc này nhịn không được hét gầm lên, nhưng vẫn vội
vã chạy về chỗ đội trưởng.
Ba người như ba con thỏ, liều mạng bỏ chạy ở trong vùng đất phá toái này.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, trên bầu trời càng truyền đến tiếng tiếng nổ
vang lớn hơn, phạm vi vỡ vụn tương tự cũng càng rộng.
Cho đến khi vô số khối băng theo bên trên sụp đổ mà rơi xuống, cây đinh
mang theo khí thế vô tận, nghiền nát tất cả, phá vỡ hết thảy, triệt triệt để để tiến
vào bên trong mảnh vỡ Đại Thế Giới này.
Nó phủ xuống, bộc phát ra chấn động vô cùng kinh khủng, vô số vong hồn
kêu rên toái diệt, thiên địa lan tràn xuất hiện ý chí cuồng bạo, ba người đội
trưởng chỉ có thể hợp thành một đoàn, mở ra tấm da kia, run rẩy bay nhanh.
Mà đội trưởng đáy lòng không cam lòng, nhịn không được quay đầu nhìn lại
cây đinh đang gào thét phủ xuống đại địa kia, sau khi nhìn một cái, con ngươi
của y chợt co rụt lại, hít vào khẩu khí.
"Mụ nội nó, phía trên cây đinh kia... Có người!!"
Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu nghe vậy, theo bản năng quay lại, trong ánh
mắt bọn họ, trên cây đinh kinh khủng cực lớn kia, đích đích xác xác có một thân
ảnh đang đứng.
Giữa ánh sáng màu lam mông lung, người này đứng sừng sững, tóc dài phấp
phới, quần áo lay động, khí chất phi phàm tựa như tiên nhân, nhất là dung nhan
tuấn mỹ cùng thân hình thon dài, tất cả mọi thứ đều làm cho người ta có một
loại cảm giác vô cùng hoàn mỹ.
Mà hắn đứng ở đó trên cây đinh, tựu thật giống như vật này chính là vũ khí
của hắn, đang bị hắn khống chế.
Loại khí chất này, loại khí thế này, đủ để cho hết thảy người sau khi nhìn
thấy, tâm thần không khỏi lay động.
"Các ngươi có cảm giác thấy người này nhìn có chút quen mắt hay không...
.."
Bước chân đội trưởng dừng lại, ngơ ngác nhìn bầu trời, thì thào nói nhỏ.
Ninh Viêm há hốc mồm, trong mắt lộ ra không cách nào tin, trong đầu trống
rỗng.
Ngô Kiếm Vu cũng ngây ra như phỗng, thần sắc lộ ra mờ mịt, lúc này đội
trưởng bỗng bấm y một chút, rất dùng sức.
Ninh Viêm theo bản năng hằm hằm nhìn đội trưởng, đội trưởng phát hiện ra
Ninh Viêm bị đau, biết được đây không phải là ảo giác, vì vậy hít vào một hơi,
trong mắt lộ ra ánh sáng mãnh liệt.
"Thật sự là tiểu Thanh!"
"Tiểu sư đệ, ta ở bên này!" Đội trưởng chợt nhảy lên, không ngừng phất tay
lên bầu trời.
Cùng lúc đó, trên bầu trời phá toái, cây đinh cực lớn gào thét, uy áp đi đầu
trùng kích vào trên mặt đất.
Mặt đất tan vỡ phạm vi lớn, tầng băng lõm xuống, tầng tầng nổ tung.
Bầu trời có khối băng đập xuống, đại địa tương tự có những khối băng văng
khắp nơi.
Mà Hứa Thanh đứng trên cây đinh, giờ phút này đáy lòng hắn thật ra không
bình tĩnh như mặt ngoài thấy vậy, nội tâm của hắn đang run rẩy, tâm thần dấy
lên mưa to gió lớn.
Thật sự là uy lực của cây đinh này quá mức kinh khủng, hắn nhớ lại đoạn
đường này, một khắc cây đinh này bắt đầu đụng chạm vào băng nguyên bên
ngoài, những nơi đi qua, tầng tầng băng không ngừng tan vỡ, khí thế sắc bén
hình như đánh đâu thắng đó, tất cả tầng băng trên đường đều tan nát, cho đến
khi oanh mở ra một cái lỗ thủng thật lớn, phủ xuống bên trong mảnh vỡ Đại Thế
Giới này.
Cũng đưa hắn đến nơi đây.
Một khắc đến chỗ này, Hứa Thanh nhìn thấy sông băng màu đen đang tan
vỡ, nhìn thấy giữa không trung còn có một mặt trời giống như nguồn sáng, chỉ
bất quá rất ảm đạm, giống như không có bao nhiêu dư lực tràn ra quang nhiệt.
Trong lúc hắn đang cảm thấy kỳ quái, tại sao nơi đây lại có mặt trời, hắn
liền nhìn thấy trên mặt đất có ba thân ảnh giống như ba con thỏ.
Một cái chớp mắt này, thần sắc Hứa Thanh có chút hoảng hốt, nổi lên vẻ cổ
quái.