Gió xám thổi qua đại mạc màu xám, có lẽ bắt đầu từ ngày hôm nay, tên của
Thanh Sa đại mạc cũng phải xuất hiện cách gọi khác trong miệng mọi người.
Bởi vì cát sỏi trên mặt đất toàn bộ đều là màu xám, gió cát gào thét tạo
thành phong bạo.
Trong mảnh phong bạo này ẩn chứa thần uy tràn ngập bát phương, khí thế
động trời, vả lại làm cho người ta có một loại áp lực quanh năm không tiêu tan.
Ngay cả màn trời trong nơi đây cũng cải biến, dường như cả mảnh đại mạc
đã bị ngăn cách ở bên ngoài Tế Nguyệt đại vực.
Ở bên trong phạm vi này, hết thảy người từ ngoài đến trong sa mạc, đều sẽ
cửu tử nhất sinh.
Coi như là Điện hoàng của Hồng Nguyệt Thần Điện cũng không cách nào
tiếp tục xâm nhập, chỉ có thể chật vật bỏ chạy ra ngoài, có không ít Thần sứ đi
theo bên người bất thình lình bị chôn vùi ở trong gió lốc màu xám.
Bây giờ thối lui đến ngoài đại mạc, bọn họ ngóng nhìn phong bạo phía
trước, riêng phần mình trầm mặc.
"Nơi đây, đã ngăn cách cùng bên ngoài."
"Bão cát màu xám này sẽ tồn tại vĩnh hằng, ngăn cản hết thảy người bước
vào."
"Người ở bên trong có thể ra ngoài, nhưng người ở phía ngoài muốn vào, sẽ
gặp phải phong bạo của mảnh sa mạc này trấn áp."
Cuối cùng Hồng Nguyệt Thần Điện chỉ có thể lựa chọn rời khỏi, đánh dấu
nơi đây thành cấm khu.
Mà chúng sinh ở bên trong mảnh gió lốc màu xám này, bọn họ hết thảy như
thường, duy chỉ có tâm thần chấn động vô cùng mãnh liệt.
Cùng lúc đó, đám người Hứa Thanh cũng rời khỏi mảnh địa phương Chúa
Tể trảm Thần kia, xuất hiện ở bên trong bão cát màu xám.
Khác biệt cùng những lần làm đại sự trước kia, sau khi làm xong liền phân
tán nhau ra và bóp nát ngọc giản truyền tống để chạy trối chết tới các nơi khác
biệt, lần này Hứa Thanh cùng Trần Nhị Ngưu không cần truyền tống nữa rồi,
mảnh phong bạo màu xám này, đã trở thành phòng hộ của bọn họ.
Thậm chí có thể nói giao dịch cuối cùng của đội trưởng với vị phía sau cánh
cửa gỗ màu đen, khiến cho bây giờ mảnh đại mạc này đã trở thành chỗ an toàn
nhất ở bên trong toàn bộ Tế Nguyệt đại vực.
Vì vậy, một đoàn người bọn họ liền cứ thế tự nhiên trở về tiệm thuốc nhỏ
trong thổ thành.
Tiệm thuốc hết thảy như thường, Mặc Quy lão tổ vẫn tận trung cương vị
công tác, trong khoảng thời gian này lão thủ hộ tiệm thuốc vô cùng tốt.
Mà lúc trước khi mọi người ra ngoài, nguyên bản trong đáy lòng của lão vẫn
có một chút vùng vẫy, cho đến khi cảnh tượng trong đầu xuất hiện...
Người ngoài không nhận ra nhân vật trong cảnh tượng, nhưng lão liếc mắt
liền phân biệt được những người này là ai, nhất là lão nhận ra Hứa Thanh, cho
nên sau khi trầm mặc, lão lựa chọn nhu thuận thủ hộ ở trong nơi đây.
Cho đến khi cát màu xanh bên ngoài xuất hiện kịch biến, hình thành hố trời
cùng với phong bạo màu xám đến sau đó.
Tất cả mọi thứ để cho lão vô cùng kiên định ý nghĩ của mình, lão phải ở lại
chỗ này, nhất định phải trụ lại nơi đây.
Dưới quyết tâm ấy, những con gà con ở hậu viện cũng được lão chiếu cố vô
cùng tốt, nuôi cho vô cùng mập mạp, bao hàm cả người đệ tử kia của lão.
Bây giờ nhìn thấy thân ảnh đám người Hứa Thanh cùng với Thế tử xuất
hiện ở đầu đường, tinh thần của Mặc Quy lão tổ liền vô cùng phấn chấn, nhanh
chóng cung kính tiến lên.
Mọi người cứ như vậy liền trở về.
Ngày hôm sau tiệm thuốc lại khai trương, khuôn mặt nhỏ của Linh Nhi xấu
hổ đỏ bừng, tiếp tục tính toán sổ sách, thi thoảng lại nhìn về phía nơi ở của Hứa
Thanh sau nhà, trong nội tâm rất vui vẻ.
Tu vi của nàng …không còn như lúc trước, đã hoàn toàn luyện hóa xong
vận khí của Cổ Linh Hoàng.
Hết thảy nguyên do, là bởi vì tạo hóa bên trong kén máu đã bao bọc Hứa
Thanh.
Lúc ấy thu được tạo hóa, không chỉ là Hứa Thanh mà còn có Linh Nhi, nhờ
đám người Thế tử gia trì nên có được thu hoạch nhất định.
Ninh Viêm cùng Lý Hữu Phỉ vẫn lau chùi như trước, đội trưởng lại trở thành
thủ vệ, nhìn chằm chằm U Tinh nấu nước.
Mà U Tinh cũng không trả lại món đồ chơi kia, ả thường thường vừa nấu
nước vừa tát một phát vào mặt cái đèn lồng da người, quát tháo bắt đối phương
đi thổi lửa để hỏa diễm càng vượng giúp nước mau sôi.
Ngô Kiếm Vu vẫn mãi ngâm thơ.
Những ngày qua không có gặp Mặc Quy lão tổ, Ngô Kiếm Vu cũng rất
tưởng niệm.
"Bổn gia ra ngoài tuế nguyệt biến, quay đầu nhìn lại là hôm qua."
Mặc Quy lão tổ ngoảnh mặt làm ngơ với câu thơ như rắm chó đó của Ngô
Kiếm Vu.
Về phần đám người Thế tử, cũng không quá khác biệt gì với trước kia, Ngũ
nãi nãi ở hậu viện, thỏa mãn đám gà con của mình, mà Bát gia gia vỗ vỗ bờ vai
của đội trưởng, tiếp tục nói khách sáo với y.
Chỉ là Hứa Thanh nghe mấy lần, phát hiện theo đội trưởng nịnh nót, Bát gia
gia cũng thường không có moi ra được gì từ Nhị Ngưu, mà ngược lại trong lúc
bản thân đắc ý nói ra rất nhiều.
Mỗi lần giờ phút này, Minh Mai công chúa đều là lắc đầu.
Mà quá trình tu hành của Hứa Thanh, cũng lại bắt đầu.
"Hứa Thanh, mặc dù toàn bộ Nguyên Anh của ngươi đã vào tứ giai, nhưng
kỳ thật một bộ phận vẫn chưa được ngươi đào móc ra lực lượng chân chính."
"Cho nên, mặt trời buộc trên lưng của ngươi vẫn không thể lấy xuống, mũ
trên đỉnh đầu cũng chưa thể tháo ra."
Ngày thứ ba sau khi trở lại tiệm thuốc, Thế tử gọi Hứa Thanh lại, lão vừa
uống trà, vừa giống như sư phó mở miệng nói những lời chỉ bảo.
"Khoảng thời gian tiếp theo bên ngoài sẽ hoàn toàn hỗn loạn, mà mảnh đại
mạc này kỳ dị, khiến cho nơi đây tương đối an bình."
"Cho nên, ngươi phải thừa dịp bây giờ mà mau chóng ma luyện."
Hứa Thanh nghe vậy gật đầu, sau khi hắn trở về cũng đi tới Nghịch Nguyệt
Điện một chuyến, phát hiện những pho tượng qua lại trong đó thiếu đi rất nhiều
so với trước kia, bầu không khí căng thẳng bốc lên và bao phủ Nghịch Nguyệt
Điện.
Thậm chí trong những cuộc nghị luận với nhau, cũng đều là cảnh tượng xuất
hiện ở trong đầu mấy ngày trước, trong mơ hồ có cảm giác một trận đại phong
bạo sắp sửa bộc phát.
Vì vậy nhu cầu dược phẩm cũng trở nên càng lớn hơn so với trước kia.
Mà so sánh cùng với bên ngoài, đại mạc bị phong bạo màu xám ngăn cách,
đích xác là một địa phương an bình, lại càng không cần phải nói nơi đây còn có
bốn vị Uẩn Thần.
Hứa Thanh thu hồi suy nghĩ rất nhanh, nhìn về Thế tử cùng với Minh Mai
công chúa trước mặt, cung kính cúi đầu.
"Kính xin tiền bối chỉ điểm."