QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Nhất là tên tiểu tử này hẳn là đã nhận ra ta, nhưng rõ ràng vẫn chuyên môn

đối phó đánh xuống nửa người dưới của ta, còn mang thù nhổ cả tóc của ta, còn

nhổ thật nhiều nữa chứ, không tôn trọng cấp trên một chút nào, không phải lần

trước ta chỉ lấy có một sợi tóc của hắn thôi sao!!"

"Ta cũng đâu có dễ dàng gì chứ, cái kế hoạch lớn kia nhất định phải có một

quả tim của tu sĩ Hải Thi Tộc đẳng cấp cao, mà cái đồ chơi này lại chỉ có thể

nhờ vào cống hiến của tu sĩ Hải Thi Tộc mới có thể đổi được, ta đây cũng đã

phải đặc biệt bỏ ra đại giới thật lớn, mới có thể giả dạng thành một tên tu sĩ Hải

Thi Tộc hoàn mỹ không tỳ vết đó nha."

"Vốn định tới đây hù dọa hắn một chút thôi, cầm vài cái lò đan trở về kiếm

chút điểm cống hiến, gặp phải tiểu tử này cũng chỉ nghĩ ẩn giấu thân phận một

chút, ra sức đánh hắn một hồi rồi thuận tiện làm vài tấm ảnh lưu lại làm kỷ

niệm, định báo thù hắn vì việc đã hạ độc ở trong thông đạo xuống dưới mặt biển

trên Nhân Ngư Đảo mà thôi."

"Đau quá!"

Tên tu sĩ Hải Thi Tộc mặc áo bào màu trắng quơ quơ non nửa cánh tay phải

bị vỡ nát, không biết gã triển khai phương pháp gì, gầm nhẹ một tiếng thì cánh

tay bị nát rõ ràng lại mọc dài ra.

Sau đó hô hấp của gã hơi dồn dập, một lát sau mới khôi phục lại bình

thường, vừa chửi bới vừa khập khiễng tiêu sái bay đến nơi đống hoa quả rơi lả

tả.

Giờ phút này phần lớn hoa quả cũng đều đã tan vỡ trong lúc hai người ra

tay, chỉ có nửa quả táo vẫn còn được gã nhặt lên với vẻ rất đau lòng, sau khi

nhìn chung quanh một cái liền gặm một phát.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt của gã liền trợn to rồi nhanh

chóng phun ra.

"Quả táo có độc!"

Tên Hải Thi Tộc mắc áo bào trắng liền mắng một câu, thầm nghĩ cứ tiếp tục

như vậy chắc chắn không được, mình với tư cách là lãnh đạo không thể để mất

mặt hoài như thế, về sau nhất định phải tìm một cơ hội cởi bỏ thêm một đạo

phong ấn, sau đó đi giáo huấn tên tiểu tử kia một chút mới được, phải thời thời

khắc khắc bảo trì uy nghiêm của cấp trên mới đúng.

Tuy rằng nếu cởi bỏ thêm một đạo phong ấn thì bây giờ gã còn có chút

không chịu nổi, nhưng vì tôn nghiêm nên gã cảm thấy mình nhất định phải cầm

lại mặt mũi trở về, mang theo ý nghĩ như vậy, gã nhoáng một cái liền bay về nơi

xa.

Cùng lúc đó trên đảo Di Ách của nhân ngư tộc, theo một tòa trận pháp

truyền tống phát sáng, thân ảnh đám người Hứa Thanh cũng xuất hiện từ bên

trong, Hứa Thanh vừa đi ra khỏi liền cảm nhận được bầu không khí của bộ chỉ

huy tiền tuyến hiện giờ rất căng thẳng, bốn phía trên trời không ngừng có từng

đạo thân ảnh gào thét bay qua.

Chiến hỏa nơi xa vang đến những tiếng nổ mãnh liệt, tất cả mọi người bận

rộn hơn rất nhiều so với trước đây, giờ phút này bọn họ vừa mới truyền tống ra

ngoài, thì lập tức có hơn phân nửa người liền chắp tay cáo từ với Hứa Thanh.

Vị thiếu phụ đã mở ra mệnh hỏa của ngọn núi thứ hai cũng là như vậy, sau

khi trao đổi ngọc giản truyền âm cùng Hứa Thanh, liền vội vàng rời đi.

Cố Mộc Thanh cũng giống như thế, trước khi đi cũng cáo biệt với Hứa

Thanh, Hứa Thanh cũng đưa trả khối ngọc giản khống chế cấm đan cho nàng,

trước đó khi gần rời khỏi thì hắn cũng đã mở cấm đan ở trên đảo ra.

"Hứa sư huynh, ta và đồng môn vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, cho nên tiếp

theo còn phải đi tới nơi khác tiếp tục mở ra cấm đan, ta nghe sư tôn nói lần

chiến tranh này Thất Huyết Đồng chúng ta đã chuẩn bị nhiều năm rồi, cho nên

là sẽ tất thắng, tiếp sau sẽ có một số hành động lớn hơn nữa, huynh cẩn thận

một chút nhé."

Cố Mộc Thanh nhẹ giọng mở miệng, thần sắc bỗng có chút do dự và lo

lắng, bỗng nhiên nhích tới gần Hứa Thanh hơn một chút, dùng thanh âm cực

thấp nói một câu.

"Ta là đệ tử hạch tâm, cho nên nhiều khi nhất định phải hoàn thành xong

một vài nhiệm vụ, nhưng sư huynh thật ra không cần làm như thế, nhất là nhiệm

vụ về bảy đảo của Hải Thi Tộc, sư huynh tuyệt đối không nên tiếp nhận....."

Nói xong, Cố Mộc Thanh hơi cúi đầu chào Hứa Thanh, rất nhanh liền đi xa.

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, lấy ra lệnh bài kiểm tra nhiệm vụ, ở trên

đạo nhiệm vụ cứu viện của hắn cũng đã hiện ra trạng thái hoàn thành, còn có rất

nhiều đạo nhiệm vụ đang không ngừng đổi mới.

Ánh mắt Hứa Thanh đảo qua, trong đầu lại hiện ra tên tu sĩ Hải Thi Tộc mặc

áo bào trắng giao thủ cùng mình vừa nãy, mặc dù vô luận nhìn như thế nào đều

thấy đối phương là tu sĩ Hải Thi Tộc, vả lại thi độc trên người cũng rất phù hợp

với đặc điểm của tu sĩ Hải Thi Tộc, nhưng Hứa Thanh vừa ra tay đánh vài chiêu

cùng đối phương, thì lập tức liền cảm nhận được một vài sự quen thuộc trên

người của đối phương.

Ánh mắt của đối phương… hắn rất quen thuộc, một chút động tác ra tay của

đối phương… hắn cũng giống như đã từng nhìn thấy, nhất là những quả táo rơi

từ trên người đối phương xuống đất.

"Tại sao đội trưởng lại trở thành tu sĩ Hải Thi Tộc? Chẳng lẽ gã coi trọng

thứ gì đó của Hải Thi Tộc sao, cho nên không biết đã dùng biện pháp gì mà cải

trang chính mình thành tu sĩ Hải Thi Tộc?"

"Đương nhiên cũng có thể là do vận khí của gã không tốt, bị Hải Thi Tộc

giết chết, sau đó lại bị bọn chúng bắt lại và chuyển hóa thành Hải Thi Tộc."

Nếu như đổi thành người khác, Hứa Thanh sẽ cảm thấy khả năng thứ hai

khá lớn, nhưng nếu như là đội trưởng mà nói, hắn cảm thấy khả năng thứ nhất là

cao hơn, cũng phù hợp với tính cách điên cuồng của đội trưởng.

"Nhưng mà với tính cách hẹp hòi của đội trưởng, lần này nhất định gã sẽ

không phục, mà tu vi của gã lại rất khó lường, có lẽ về sau sẽ tìm cơ hội để trả

thù lại, ta nhất định phải mở pháp khiếu nhanh hơn nữa mới được!"

Thần sắc Hứa Thanh lộ ra vẻ nghiêm túc.

Bình luận

Truyện đang đọc