QUANG ÂM CHI NGOẠI

“Vị học sinh này, ta khuyên ngươi mau đi đi, ba chúng ta không đi được,

năm đó ngu ngốc, cho rằng nơi xuống dốc ắt có trân bảo, nên muốn đến đây hôi

của, muốn ăn hôi… Không ngờ bị tên này lừa nói rằng chỉ có đệ tử hạch tâm

mới có thể học tập, nên chúng ta đã ký khế ước cả đời.”

“Chúng ta không đi được, chỉ có thể ở đây.”

“Có lẽ ngươi không phải là người của Hoàng đô, cho nên không biết chi tiết

nơi này, ta khuyên ngươi chớ kích động.”

Phái chủ trường phái Dị Tiên nghe vậy, không biết khuôn mặt dưới mặt nạ

có thay đổi hay không, tóm lại hắn hừ theo thói quen, ngồi xổm xuống, tiếp tục

tìm đồ vật trong thẻ ngọc.

Trong nháy mắt, toàn bộ bạch tháp trở nên yên tĩnh.

Hứa Thanh chần chờ, nhìn ba đệ tử, rồi nhìn phái chủ trường phái Dị Tiên,

cáo từ rời đi.

Cho đến khi đi hơn trăm trượng, Hứa Thanh mới quay đầu lại nhìn bạch

tháp của trường phái Dị Tiên.

Rõ ràng nằm ở hướng chính Đông có ý nghĩa phi phàm của Thái Học, vị trí

cũng ở nơi phồn hoa, thiết nghĩ nơi này năm đó rất náo nhiệt, học sinh lui tới

cũng rất nhiều.

Nhưng hiện giờ là một mảnh trống trải, huy hoàng trước kia chỉ là quá khứ,

hiện tại ít có người hỏi thăm.

Chỉ có ba đệ tử, từ thái độ có thể thấy những gì bọn họ nói là thật, quả thật

đã bị lừa đến đây, cũng ẩn chứa oán khí nồng đậm. Còn về phái chủ, có lẽ là

chột dạ, cho nên cũng hừ theo thói quen, để giữ lại thể diện cuối cùng của phái

chủ trường phái Dị Tiên.

“Không biết hai vị tổ tiên thành công mà bọn họ nói, và thần ảnh bọn họ dệt

nên trong thức hải, khi thể hiện ra bên ngoài, có trạng thái như thế nào?”

Hứa Thanh suy tư, bước vào đám đông, rồi biến mất.

Chớp mắt lại trôi qua nửa tháng.

Đối với trường phái trong Thái Học, cơ bản Hứa Thanh đã nhìn qua một

lượt, tri thức tích lũy được tăng từng ngày, nhưng những điều đó rất mơ hồ.

Thời gian và tinh lực của hắn có hạn, khiến cho hắn không thể cảm ngộ tỉ mỉ

mỗi một trường phái.

Cuối cùng hắn không chọn trường phái nào để gia nhập cả.

Trọng điểm ảnh hưởng tới lựa chọn của hắn, trong đầu hắn cứ nghĩ tới

chuyện liên quan đến Hạ Tiên.

Hai chữ này dường như có lực lượng kỳ dị nào đó khiến hắn không thể tập

trung.

Khái quát căn nguyên, Hứa Thanh biết, là đến từ câu nói của sư tôn với

chính mình lúc ban đầu, sau khi luyện chế Kim Cương tông lão tổ xong.

“Vi sư dùng phương pháp rèn luyện của Hạ Tiên được ghi chép lại trong

sách cổ, cho nên ta gọi vật này là Tiên khí!”

Giờ phút này trăng sáng sao thưa, trong phủ của Ninh Viêm, Hứa Thanh

khoanh chân ngồi ở trong viện, nhìn trăng sáng trên trời cao, trong đầu hiện lên

từng khoảnh khắc từ khi gặp gỡ sư tôn đến nay.

“Lúc sư tôn nói ra hai chữ Hạ Tiên, ta không rõ, tưởng đó là lý luận chế tạo

pháp khí.”

“Nhưng sau khi vào Hoàng Đô, nói chuyện với Tam công chúa, khiến ta

sinh ta nghi hoặc, trải nghiệm một tháng qua trong Thái Học, đặc biệt l trường

phái Dị Tiên đó…”

Ánh trăng chiếu lên người Hứa Thanh, bóng đêm như khoác cho hắn một

lớp áo mỏng, khiến toàn thân hắn như toả ra ánh trăng, chỉ là khi ánh trăng này

khuếch tán ra một trượng thì thành màu tím.

“Sư tôn, tại sao lại biết được phương pháp Hạ Tiên… Còn có thể nắm giữ

thành thạo.”

“Câu nói lúc ấy của hắn, giờ này nghĩ lại, rất giống như chôn một ý niệm

trong đầu ta, như một hạt giống, khiến ta càng hiểu rõ thì càng dần dần nảy

mầm ở ở trong Hoàng Đô này.”

Hứa Thanh cúi đầu, lấy tăm sắt ra, đặt ở trước mặt cẩn thận ngóng nhìn.

Thời gian trôi qua từng chút một, sau nửa canh giờ, tiếng bước chân cùng

tiếng hát truyền tới từ ngoài phủ.

Bóng dáng đội trưởng loạng choạng trở về.

Trông hắn rất vui, lại xỉn rượu, giờ phút này đạp lên ánh trăng, đi ngang qua

đình viện, khi thấy Hứa Thanh thì nhếch miệng cười.

“Tiểu A Thanh, gần đây học ở Thái Học thế nào, ta cảm thấy đã mấy ngày

không gặp ngươi rồi.”

“Ta nói cho ngươi nghe, gần đây ta phát hiện một nơi rất tốt, là Hồng Trần

lâu, ngươi biết chứ.” Nói xong, đội trưởng đầy mùi rượu ** đi đến chỗ Hứa

Thanh, đưa tay lên dùng sức vỗ vào vai Hứa Thanh.

“Hồng Trần lâu, không tồi.”

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn đội trưởng.

“Ta từng tới, chỉ là lúc rời đi đã gặp ám sát, ta từng nói với ngươi rồi.”

Đội trưởng chớp mắt, cười ha ha.

“Không sai, ta đã đi điều tra việc ngươi gặp ám sát.”

Nói xong, đội trưởng lấy ra một bầu rượu, đưa cho Hứa Thanh.

Vì không làm phiền nhã hứng của đại sư huynh, cho nên Hứa Thanh không

nói Hồ Ly Bùn ở đó.

Lúc này hắn nhận lấy rượu, nếm thử, vị nhàn nhạt.

Đây là Tiên Nhân Tuý của Hồng Trần lâu.

“Có tâm sự?” Đội trưởng cầm lấy bầu rượu, uống xong một ngụm, nhìn Hứa

Thanh, tò mò hỏi.

Hứa Thanh suy nghĩ, nhẹ giọng mở miệng.

“Đại sư huynh, sư tôn… Rốt cuộc có lai lịch gì?”

Hứa Thanh vừa nói, tay cầm bầu rượu của đội trưởng khựng lại, sau khi

buông ra, hắn nhìn vào mắt Hứa Thanh.

Bốn mắt nhìn nhau, thấy biểu cảm nghiêm túc của Hứa Thanh, đội trưởng

cười lên.

“Lão đầu đó à, có lai lịch rất thần bí, ngươi nhìn đệ tử mà hắn nhận đi.”

“Ta, thiên kiêu đệ nhất đại lục Vọng Cổ!”

Hứa Thanh chớp mắt, nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Đội trưởng đắc ý, tiếp tục mở miệng.

“Ngươi, thiên kiêu thứ hai đại lục Vọng Cổ!”

“Lão nhị, hi hi, nhân duyên của nàng rất kinh khủng, ngươi cũng đã đoán

được đúng không, lúc trước ta còn hoài nghi, lần trước trở về quận Phong Hải

đã cố ý kiểm chứng.”

“Còn có lão tam xấu xa đó, ta nói cho ngươi nghe, đừng thấy hiện tại cảm

giác tồn tại của hắn rất thấp. Nhưng ta nói với ngươi, hắn có một bụng quỷ kế,

còn có bí mật không nhỏ, ta hoài nghi… Hắn có liên quan tới Quỷ Đế!”

“Mà Quỷ Đế, không ai hiểu tộc quần và lai lịch của hắn, nhưng vũ khí của

hắn lại có ấn ký Thần vực, từng đánh chết tu sĩ Thần vực.”

“Ngươi nói, năm đó có đại cao thủ như thế, sao có thể không có lai lịch,

nhưng mọi chuyện lại như vậy, cho nên ta có suy đoán to gan, có thể hắn đến

từ…”

Bình luận

Truyện đang đọc