QUANG ÂM CHI NGOẠI

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, từ đó về sau, người thanh niên tên Thạch

Phán Quy kia nhiều lần đến, mỗi một lần đều mang theo thức ăn, rất là cung

kính.

Cũng rất nhiều lần muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được,

trong mắt lộ ra khát vọng, hỏi Hứa Thanh về việc của nhân tộc ở ngoại vực.

"Tiền bối, ta nghe lão Quốc chủ nói ngài đến từ ngoại vực? Mà... Nhân tộc

chúng ta.... Ở bên ngoài....Có bộ dạng như thế nào vậy?"

Thạch Phán Quy mang theo vẻ mặt căng thẳng, càng có nồng đậm chờ

mong hỏi Hứa Thanh.

Cả đời này của y, không cách nào rời khỏi Tế Nguyệt đại vực, từ một khắc

sinh ra đã được định trước số mệnh, nhưng lúc còn rất nhỏ, người bên cạnh đã

nói cho y biết sự huy hoàng của nhân tộc, nói cho y biết sự cường đại của nhân

tộc.

Chỉ là những gì mắt y nhìn thấy, đều là nhân tộc hèn mọn, là khẩu phần

lương thực của ngoại tộc.

Đủ loại đau khổ, đủ loại bi thương, đủ mọi loại việc, khiến cho đáy lòng của

y dao động, cũng có mờ mịt.

Thật ra có đáp án hay không, cũng không cách nào cải biến hiện trạng của y,

nhưng y vẫn muốn nghe thấy một cái đáp án.

Y muốn biết nhân tộc bên ngoài, có phải thật sự không như mấy lão nhân

hay nói với mình, sẽ tràn đầy huy hoàng và vô cùng tốt đẹp hay không.

Điều này cũng trở thành niềm kiêu ngạo cùng với nguồn lực lượng chống đỡ

nội tâm của gã.

Hứa Thanh nhìn qua thanh niên nhân tộc trước mắt này, trầm mặc mấy hơi

thở.

Hắn trầm mặc, để cho ánh sáng trong mắt Thạch Phán Quy chậm rãi ảm

đạm xuống.

"Nhân tộc ở phía ngoài, an cư lạc nghiệp, sinh hoạt rất tốt, cũng không có

bao nhiêu phân tranh, hết thảy đều rất tốt đẹp, mà Nhân Hoàng thế hệ này càng

là hùng tài đại lược, đoạn thời gian trước giao chiến cùng Hắc Thiên tộc, còn

đánh thắng một trận lớn."

"Về phần ngoại tộc, đứng ở trước mặt nhân tộc ta đều phải cúi đầu, hoặc là

lựa chọn phụ thuộc trở thành hạ tộc, hoặc là sẽ bị tiêu diệt toàn tộc."

"Mà Tế Nguyệt đại vực nơi này, Nhân Hoàng cũng nhớ mong trong lòng, tất

cả, đều đang trở nên tốt hơn."

Trên mặt Hứa Thanh nở nụ cười, nhẹ nhõm mở miệng.

Lời của hắn, nụ cười của hắn, khiến cho ánh sáng trong mắt Thạch Phán

Quy thì sáng rực lên, hô hấp dồn dập, trong lòng phấn khởi vô cùng.

"Ta biết ngay là như thế mà!"

"Ngày hôm qua tên Chu Vọng Bắc kia vẫn tranh luận cùng ta, nói nhân tộc

ở bên ngoài cũng hèn mọn vô cùng, ta nói điều đó không có khả năng, nhân tộc

chúng ta huyết mạch cao quý, Tế Nguyệt đại vực là bởi vì bất đắc dĩ mới như

thế này, mà nhân tộc của ta nhất thống Vọng Cổ, bên ngoài nhất định huy

hoàng!"

"Đa tạ tiền bối!"

Thạch Phán Quy phấn khởi, sau khi cúi đầu về phía Hứa Thanh, mang theo

kích động rời đi, y muốn đi về để tự nói chuyện này với đạo lữ của mình, nói

với người nhà và bằng hữu của mình.

Hứa Thanh nhìn qua thân ảnh đối phương tan biến, đáy lòng than nhẹ.

Hắn hiểu được những cái tên của đối phương, Phán Quy, Phán là chờ mong,

Quy là quay về, cái tên Phán Quy chính là chờ mong được quay về, thoát khỏi

cảnh sống trong giam cầm chờ chết ở Tế Nguyệt đại vực, mong mỏi nhân tộc

khôi phục huy hoàng.

Còn cái tên Vọng Bắc, là bởi vì Hoàng Đô đại vực của nhân tộc, nằm ở

phương Bắc.

Trên thực tế, trải qua tiếp xúc những ngày này, Hứa Thanh đã đoán được sự

tình của tầng bên dưới mộ địa này.

Chỗ đó hẳn là có một quần thể nhân tộc, mà Quốc chủ trong miệng bọn họ,

chính là Đoan Mộc Tàng.

Lão che chở cho một số nhân tộc, khiến cho bọn họ có thể tránh khỏi khổ

nạn phía ngoài, sinh hoạt ở trong nơi này.

Mà đây, cũng là nguyên nhân đối phương cảnh cáo mình không thể rời khỏi

nơi đây.

Trong lòng Hứa Thanh dâng lên tôn kính, đứng dậy nhìn sau lưng, chắp tay

về phía xa xa và xoay người cúi đầu.

Theo hắn bái, trên một tòa pho tượng xa xa, thân ảnh Đoan Mộc Tàng mơ

hồ lộ ra, lão nhìn qua địa phương Thạch Phán Quy rời đi, vừa nhìn về phía Hứa

Thanh, trầm mặc không nói.

Sau một lúc lâu, giọng nói có chút khàn khàn của lão, vang vọng bên trong

hang đá.

"Cảm ơn."

"Nhân tộc ở phía ngoài, thật sự đã đánh thắng trận sao?"

Đoan Mộc Tàng nhìn Hứa Thanh.

Hứa Thanh rất nghiêm túc nhẹ gật đầu.

"Thánh Lan đại vực, bây giờ đã thuộc về nhân tộc, mà nhân tộc cũng đã có

Vực Bảo của chính mình."

Đoan Mộc Tàng một bước tiến lên, đến bên người Hứa Thanh, đây là lần hai

người tiếp cận gần nhất, trước kia gặp nhau, đều là giữ một chút khoảng cách.

Sau khi đến, Đoan Mộc Tàng ngồi ở một bên, ném cho Hứa Thanh một bầu

rượu.

"Kể lại kỹ càng ta nghe."

Hứa Thanh tiếp nhận bầu rượu, uống một ngụm, nhíu mày, dứt khoát xuất ra

rượu của mình từ trong túi trữ vật, ném cho Đoan Mộc Tàng.

Đoan Mộc Tàng tiếp nhận, sau khi uống xong ánh mắt sáng lên.

Cứ như vậy, hai người vừa uống rượu, Hứa Thanh chậm rãi mở miệng, kể rõ

việc đã xảy ra đoạn trước thời gian bên ngoài, đại khái cáo tri cho Đoan Mộc

Tàng, nhưng đã ẩn tàng thân phận của mình, chỉ lấy góc độ người qua đường để

kể lại.

Lúc này Đoan Mộc Tàng không nói một câu nào, lắng nghe rất nghiêm túc.

Cho đến hồi lâu, uống xong rượu, Hứa Thanh cũng nói xong.

Đoan Mộc Tàng nheo mắt lại, trầm thấp mở miệng.

"Về vị Thất hoàng tử này, thứ mà ngươi nhìn thấy chính là cách làm cùng

với ý chỉ của Nhân Hoàng, nhưng ngươi không để ý đến một điểm, đó là mẫu

tộc của gã!"

Thần sắc của Hứa Thanh ngưng tụ.

"Dựa vào một tên Hoàng tử, cho dù gã có đủ quyết đoán, nhưng thế cục

giống như thế này nhất định phải có nội tình thâm hậu, mới có thể cử trọng

nhược khinh như vậy, cho nên ta cho rằng, mẫu tộc của gã có khả năng không

phải nhân tộc, coi như là nhân tộc, cũng nhất định không hề tầm thường!"

"Còn có Nhân Hoàng, có ý tứ, ta cảm giác toàn bộ mọi việc, thật ra đều bị

người này nhìn thấy tận mắt... Bởi vì nếu như ngươi nhìn tới kết quả là có thể

ngẫm ra, tất cả mọi kết quả, hình như đều nằm bên trong phạm vi có thể khống

chế."

"Phía sau mơ hồ có một cái đại thủ, thủy chung một mực nắm quyền."

Đoan Mộc Tàng nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thanh, ý vị thâm

trường nói ra một câu.

"Khởi đầu của chuyện này, là Phong Hải Quận, mà nếu ta là Nhân Hoàng,

nhất định sẽ an bài trước một người có thể tín nhiệm, bố cục Phong Hải Quận,

tư cách làm mắt quan sát của ta."

"Nhưng tu vi lại không thể quá cao, như vậy sẽ khiến cho người khác đoán

được."

Thần sắc Hứa Thanh như thường, nhưng trong lòng lại nổi lên gợn sóng.

Đoan Mộc Tàng cũng không nhiều lời, giờ phút này đứng lên, đi về phía xa

xa, vào lúc thân ảnh của lão dần dần mơ hồ, lão bỗng nhiên dừng lại, quay đầu

nhìn về phía Hứa Thanh.

"Có muốn đi nhìn qua gia viên của ta một chút hay không?"

Bình luận

Truyện đang đọc