QUANG ÂM CHI NGOẠI

Nhớ tới Cung chủ, dù đã qua mấy năm nhưng trong lòng hắn vẫn không

khỏi dậy sóng, thân ảnh đối phương đứng sừng sững bên ngoài trận pháp cấm

kỵ, ngăn cản đại quân của tộc Thánh Lan rồi toái diệt giữa băng hỏa đã trở

thành vĩnh hằng trong ký ức của Hứa Thanh.

“Đài Trảm Thần là do Đại sư huynh của ta bố trí.”

Hứa Thanh nhẹ giọng đáp.

Hắn không nói dối, chuyện này từ đầu đúng là Trần Nhị Ngưu bày ra, kết

cục cũng là Trần Nhị Ngưu thúc đẩy, chẳng qua ở giữa xuất hiện chút việc ngoài

ý muốn mà thôi.

Còn chân tướng thế nào thì Hứa Thanh cảm thấy mình không nhất thiết phải

nói rõ với người ngoài.

“Dược phô là do ta mở, với việc luyện đan ta cũng biết đôi chút.”

Hứa Thanh nói xong thì quay sang nhìn Thánh Lạc đại sư một cái rồi nhắm

hai mắt lại, khoanh chân ngồi ở chỗ cũ, đáy lòng vì cảm giác quen thuộc vừa

phát hiện ra mà lại đắm chìm trong ký ức về quận Phong Hải.

Trong mắt Tứ Điện chủ lóe lên thâm ý, cũng không hỏi thêm gì nữa, còn

Thánh Lạc đại sư, trong lòng hắn chỉ thầm thở dài, hắn không tin khả năng

luyện đan của Hứa Thanh đủ cao lại càng không nghĩ Hứa Thanh chính là Đan

Cửu.

Bởi trong lòng hắn luôn cho rằng, người năm đó đấu đan với mình xong có

thể nói ra lý tưởng thay đổi Tế Nguyệt đại vực thì chắc chắn cũng giống như

mình, đều một lòng theo đuổi đan đạo, đắm chìm trong dòng thời gian trôi.

Người ấy không thể trẻ măng như vậy được.

Cứ thế, thời gian trôi qua trong sự trầm mặc của Hứa Thanh, hàng loạt phi

chu bay qua bão cát, một ngày sau thì về tới dãy núi Khổ Sinh.

Mặc Quy lão tổ sắp xếp để giao quyền cư trú tại mười mấy ngọn núi cho Tứ

Điện chủ, nơi đó sẽ trở thành ngôi nhà mới cho thế lực dưới trướng Tứ Điện

chủ.

Mà Hứa Thanh cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, hắn quay về dược phô, nhốt

đám gà con vào sân sau rồi tới tìm Thế tử, ngồi trước mặt đối phương, hắn lấy

ra thẻ ngọc Uẩn Thần chưa dùng tới, đặt lên bàn.

Công chúa Minh Mai không có mặt.

Thế tử vừa uống trà vừa nhìn qua thẻ ngọc, thản nhiên mở miệng.

“Cầm đi, coi như cho người một món đồ bảo mệnh.”

Hứa Thanh nghe thế thì ngẩng lên nhìn Thế tử.

“Tiền bối, ngài muốn ra ngoài nữa sao?”

“Một thời gian ngắn nữa ta và Tam tỷ sẽ ra ngoài một chuyến để giải quyết

chuyện của lão Cửu, lần này không cần ngươi phụ giúp nữa, chúng ta chắc chắn

sẽ thành công, chỉ cần chờ cơ hội nữa thôi.”

Hứa Thanh gật đầu, thu hồi thẻ ngọc.

“Mặt khác tu vi của ngươi cũng không thể buông lỏng được, mà lần trước

ngươi hỏi ta về chuyện Đinh 132 thì giờ ta cũng có thể nói cho ngươi biết được

rồi.”

Ánh mắt Thế tử sâu xa, nhìn hướng thân thể Hứa Thanh.

Tinh thần Hứa Thanh rung lên, vội vàng dỏng tai lên nghe.

Thấy Hứa Thanh như thế trong lòng Thế tử rất vui vẻ, chuyện về Đinh 132

hắn cũng phải mất chút công sức suy tư rõ ràng, lúc này hắn đặt chén trà xuống,

thản nhiên mở miệng.

“Đinh 132 của ngươi vừa là lao ngục mà cũng là khí vận, trong đó còn ẩn

chứa một ngón tay của Thần Linh.”

“Dù ngón tay này chẳng ra sao, nhìn qua có vẻ cũng chỉ là ngón tay phân

thân của một vị hạ thần, có điều sinh ra là Thần thì đã là điểm đáng quý rồi.”

“Nhưng cũng vì thế mà Đinh 132 của ngươi trở lên phức tạp hơn, ta có thể

nhìn ra ngón tay này cũng có đầy đủ quyền hành, đó là sức mạnh vận rủi!”

“Nhưng vận rủi này không thuộc về ngươi, thứ thật sự thuộc về ngươi chính

là thứ giao hòa của khí vận và vận rủi trong Đinh 132, sức mạnh lãng quên do

nhà giam này hình thành!”

“Khí vận và vận rủi phối hợp rất tài tình, ta nhìn thấy rất nhiều dấu vết cấm

chế của Nhân tộc, cũng có thủ bút của Chấp Kiếm tiên cung, nếu ta đoán không

sai, thì nguyên hình của nó hẳn là Hình Ngục Ti trong Chấp Kiếm tiên cung!”

“Người đời sau đã dựa trên các ghi chép trước đó, đổi mới đôi chút rồi đắp

nặn mà thành.”

Thanh âm Thế tử trầm thấp, vang vọng bên tai Hứa Thanh, thân thể hắn

rung lên, trong lòng không khỏi cảm thấy tôn kính vô ngần.

Hắn không nói quá nhiều chuyện về Đinh 132 cho Thế tử biết, thế nhưng

đối phương lại có thể nhìn thấu bản chất của nơi đó, điều này khiến Hứa Thanh

phải đứng dậy cúi đầu hành lễ.

“Xin tiền bối chỉ điểm.”

Thế tử cười nói tiếp.

“Cảm thụ sức mạnh lãng quên trong đó thử xem, đây là một loại quyền hành

mới... Cũng là phương hướng nghiên cứu của Chấp Kiếm tiên cung thời Huyền

U Cổ Hoàng.”

“Phương hướng đó năm ấy có người gọi là ý cảnh.”

Tinh thần Hứa Thanh chấn động, hắn không khỏi nghĩ tới Thái Tư tiên môn

ở quận Phong Hải.

Trước đây Lý Tử Mai từng nói với hắn, công pháp của Thái Tư tiên môn

đến cuối cùng sẽ đi theo con đường ý cảnh.

Ngoài ra thì tộc trưởng tộc Hải Thi cũng đi theo con đường này.

Vả lại lúc trước hắn đụng độ với tu sĩ của Thái Tư tiên môn dưới Thái Sơ Ly

U Trụ, lúc đối phương ra tay cũng ẩn chứa loại ý cảnh này.

Rồi còn cả Thanh Thu, lúc đối phương thi triển đòn sát thủ cũng biểu hiện ra

sức mạnh ý cảnh.

Hứa Thanh không ngờ sau khi đi một vòng lớn thì Đinh 132 của mình cũng

bao hàm loại năng lực này.

Để ý thấy sắc mặt kỳ lạ của Hứa Thanh, trong lòng Thế tử cũng đã hiểu ra.

“Xem ra ngươi cũng từng gặp tu sĩ đi con đường này rồi, chuyện này không

có gì lạ cả, dù sao lúc Huyền U Cổ Hoàng còn tại thế, Chấp Kiếm tiên cung vì

để dễ dàng nghiên cứu hơn cũng đã mời rất nhiều thế lực cùng tham dự.”

“Có điều ý cảnh lãng quên của ngươi không giống bình thường, dù sao đây

cũng là sự kết hợp giữa khí vận của chúng sinh và vận rủi của Thần Linh, rất

đáng để ngươi nghiên cứu sâu hơn đấy.”

“Hơn nữa năm đó mục đích Chấp Kiếm tiên cung nghiên cứu ý cảnh là vì

tạo ra một loại năng lực có thể khiến Thần Linh phải cúi đầu.”

Nói xong Thế tử nâng chén trà lên, giờ hắn đã tìm được bí quyết để dạy dỗ

Hứa Thanh, chính là mình phải hiểu thật nhiều, sau đó giảng giải tỉ mỉ cho đối

phương, không thể để ngộ tính của Hứa Thanh có cơ hội phát huy được.

Bình luận

Truyện đang đọc