QUANG ÂM CHI NGOẠI

Lục gia là một người đáng thương.

Năm đó y cũng từng là một thiên kiêu kiệt xuất của Thất Huyết Đồng, tương

tự như Thất gia, vốn dĩ tu vi không thể nào dừng lại ở Nguyên Anh. Nhưng vào

một thời khắc quan trọng nhất của thân sinh, sư muội của y, cũng chính là đạo

lữ thâm tình một đời với y, ngoài ý muốn vẫn lạc.

Lần vẫn lạc đó, cũng là vì cứu y.

Việc này khiến cho một người chí tình chí nghĩa như Lục gia tràn đầy bi

thương và hối hận, y điên cuồng và bi phẫn, thật vất vả mới vượt qua được đoạn

thời gian đó, lúc y tỉnh lại, đã ký thác hết thảy hy vọng vào trên người người nhi

tử duy nhất mà đạo lữ đã chết để lại cho mình.

Nhi tử của y cũng không hề chịu thua kém, tu hành khắc khổ và bản thân

cũng càng ưu tú, khiến cho bi thương trong lòng Lục gia cũng dần dần lắng

đọng xuống, nhân sinh cũng lại có hy vọng trở lại.

Nhưng vận mệnh có đôi khi lại chính là lạnh lùng như thế, vào một lần ra

ngoài rèn luyện, ái tử của y đã mất tích.

Ngọc giản tính mạng vỡ vụn, cũng đồng nghĩa với việc ái tử của y đã chết.

Đối với Lục gia mà nói, mức độ đả kích của việc này không kém gì việc đạo

lữ của y chết năm đó, mà việc khiến cho đáy lòng của y đè nén một ngụm khí

không cách nào tiêu tán, đó là y đã tìm rất nhiều năm, nhưng vẫn thủy chung

không hề tìm được bất luận manh mối gì về việc này.

Thế nên từ đó về sau Lục gia trở nên ảm đạm, cả ngày say rượu, tới trăng

rằm lại khóc rống, cực kỳ bi thương.

Năm đó tất cả mọi người của Thất Huyết Đồng đều nhìn hết ở trong mắt,

nhưng lại khó có thể đến an ủi y, chỉ có thể thở dài.

Đây cũng là lý do tại sao, sau khi Hứa Thanh vô tình tìm được một tia manh

mối về việc này thì Lục gia liền lập tức phát cuồng, cũng là lý do vì sao mà khi

Huyết Luyện Tử đang khai chiến cùng Hải Thi tộc, cũng đồng ý cho Lục gia có

thể xuất thủ.

Cũng là lý do vì sao mà Lục gia đối xử không cùng một dạng với Hứa

Thanh.

Mà sau tất cả, mọi chuyện cũng đã phát triển về hướng tốt hơn, Thất Huyết

Đồng thành công tấn cấp đại tông và gia nhập liên minh, từ Nam Hoàng Châu

dời đến Nghênh Hoàng Châu.

Lúc này cõi lòng của Lục gia cũng đã trở lại bình thường rất nhiều, y cũng

đặt tất cả bộ phận tinh lực của mình vào việc xây dựng Thất Huyết Đồng, đồng

thời cũng lặng lẽ chú ý quan tâm tới Hứa Thanh, chờ đợi một khắc Hứa Thanh

cần tới mình, sẽ lập tức đi báo đáp một cái ân tình vô cùng trọng yếu của Hứa

Thanh.

Thậm chí y cũng đã chuẩn bị kỹ càng cho việc này.

Nhưng...Tất cả, đã thành mây khói.

Lục gia, vẫn lạc.

Đối với toàn bộ Thất Huyết Đồng mà nói, cái chết của y đã tạo thành chấn

động đến cực hạn.

Bởi vì kể cả cuộc chiến Hải Thi tộc hai năm trước, mặc dù Thất Huyết Đồng

cũng có không ít thương vong, nhưng từ đầu tới đuôi lại không hề có Phong chủ

cảnh giới Nguyên Anh vẫn lạc.

Thậm chí trong gần hai trăm năm này, dưới sự dẫn dắt của Huyết Luyện Tử,

lại có Thất gia phối hợp phía sau, Thất Huyết Đồng một đường hát vang quật

khởi, lúc này hầu như không có bất kỳ một Nguyên Anh nào tử vong.

Lần Nguyên Anh vẫn lạc thứ nhất, còn là vào trận ác chiến hai trăm năm

trước của Thất Huyết Đồng với Hải Thi tộc.

Trận chiến ấy Hải Thi tộc hầu như đã đánh đến bản thổ của Thất Huyết

Đồng, một đời lão tổ bên trên bị thương nặng, Phong chủ các phong cũng tử

vong hơn phân nửa, khi đó Huyết Luyện Tử ra ngoài du lịch nhiều năm bỗng

nhiên trở về, thậm chí có rất nhiều người trong tông cũng đã quên lãng một

người như lão.

Lão trở về lại thể hiện ra lực lượng vượt quá tất cả suy đoán của mọi người,

tu vi Linh Tàng đại viên mãn, hóa giải nguy nan trước mắt cho Thất Huyết

Đồng.

Từ đó liền chấp chưởng Thất Huyết Đồng.

Từ đó về sau Thất Huyết Đồng chậm rãi phát triển, tu sĩ Nguyên Anh cũng

dần dần xuất hiện nhiều hơn, mà đối với tuyệt đại đa số tu sĩ mà nói, cấp độ

Nguyên Anh cũng là một cảnh giới rất khó đạt tới.

Thế nên sau nhiều năm như vậy, Thất Huyết Đồng cũng chỉ có mấy vị mà

thôi, Nguyên Anh của đệ nhất phong và đệ tứ phong là lão nhân từ năm đó, sáu

vị còn lại thì là người xuất hiện trong hai trăm năm gần đây.

Thất gia và Lục gia là một nhóm cùng bái vào sơn môn, cũng đã từng cạnh

tranh vị trí thiên kiêu với nhau.

Giờ phút này lại trơ mắt nhìn thi thể Lục gia không đầu từ trên không trung

rơi xuống, từng khúc tan vỡ, cho đến khi hóa thành mây máu chiếu vào bên

trong sơn môn Thất Huyết Đồng, ánh mắt của Thất gia hiếm thấy đỏ thẫm lên.

Lão không phải Thần Linh, lão không cách nào tính toán không lọt chút sơ

hở!

Huyết Luyện Tử cũng thế.

Bọn họ đã tính đến Lăng Vân Kiếm tông nhất định là một cái tai hoạ ngầm,

tính đến thái độ lập lờ nước đôi của Minh chủ, tính đến tông môn có lẽ sẽ gặp

phải một trận nguy cơ như lúc này, càng tính đến những loại thủ đoạn bên trong

nguy cơ này, cũng tính toán tới việc nhất định có người phản bội tông môn.

Mà nếu đã phản bội tông môn, thì sẽ có xác suất liên quan nhất định tới

Chúc Chiếu.

Tất cả những thứ này đều đã được Thất gia sớm tính toán đến, thậm chí

cũng đã sớm tiến hành rất nhiều chuẩn bị, bao gồm cả việc Lăng Vân Kiếm

tông hạ pháp bảo Cấm Kỵ hạ xuống giữa tông môn, trên thực tế tất cả đều nằm

trong dự kiến của Huyết Luyện Tử cùng Thất gia.

Cho nên bọn họ đã dựa theo kế hoạch đưa ra từ trước, mượn nhờ cơ hội này

để trấn áp ngược lại pháp bảo Cấm Kỵ của Lăng Vân, mục đích là có thể có lý

do hợp lý mà cướp đoạt, biến nó trở thành nội tình của tông môn mình.

Nhưng...Bọn họ lại không tính tới thực lực khác biệt cực lớn của Chúc

Chiếu ở Nghênh Hoàng Châu.

Cũng không thể trách Thất gia cùng Huyết Luyện Tử được, trên thực tế

không chỉ là bọn họ, toàn bộ thế lực của Nghênh Hoàng Châu đều đã tính sai

thực lực của Chúc Chiếu, bọn họ vẫn còn lưu lại một Chúc Chiếu ở trong nhận

thức từ trước.

Bọn họ không biết được, bởi vì có một người đến, Chúc Chiếu …đã không

còn như trước.

Nhất là đạo hắc ảnh vừa chém giết Lục gia kia, chiến lực của người này

đúng là Quy Hư, mà điều này lại hoàn toàn không hề có trong tình báo của tất

cả các thế lực.

Vả lại mục tiêu của đối phương cũng vô cùng rõ ràng, cũng có nghĩa là đã

dự mưu từ trước, có nhằm vào. Mục đích đối phương tới đây hình như chính là

muốn giết Lục gia, thậm chí còn thể hiện ra một chút thủ đoạn không biết, khiến

cho toàn bộ lớp phòng hộ, hết thảy vật bảo vệ tính mạng của Lục gia cũng đều

bị khắc chế, không thể phát huy ra hiệu lực, thực hiện một kích tất sát.

Thực tế thì cũng đích xác là như thế, sứ mạng mà bóng đen kia tới đây,

chính là để giết Lục gia.

Trên đường trông thấy Hứa Thanh, ra tay với hắn cũng chỉ là tiện phất tay

áo mà thôi, không quá để ý.

Bởi vì Hứa Thanh không phải nhiệm vụ của gã.

Giống như giết gà không cần đao mổ trâu vậy, chạy cũng mặc kệ, không hề

quan tâm tới việc giết Hứa Thanh, việc gã để trong lòng nhất, chính là hoàn

thành sứ mạng của chủ nhân, cho nên gã đã toàn lực ứng phó khi nhắm về phía

Lục gia.

Giết người lấy đầu, nháy mắt đi xa, không hề có một động tác dư thừa.

Bình luận

Truyện đang đọc