QUANG ÂM CHI NGOẠI

Không đợi y nói xong, thiên địa bên ngoài bỗng nhiên nổ vang tiếng gió cực

lớn, dấy lên vô số bão cát thổi tới bên trong thổ thành, thổi tới khắp mọi căn

phòng, cuốn lên tất cả bụi đất trên mặt đất, tạo thành bụi sương mù tản ra khắp

bát phương.

Từng đạo thân ảnh màu trắng cực kỳ đột ngột bước ra từ trong gió, tiến vào

bên trong thổ thành.

Có người xuất hiện ở đầu đường, có người xuất hiện ở nóc nhà, có người

trôi lơ lửng trên không trung, số lượng cực nhiều, rập rạp vô số không dưới mấy

nghìn, trong đó cường giả đông đảo, khí thế của bọn họ mượn gió dung hợp

cùng một chỗ, tạo thành uy áp ngập trời, khóa chặt tiệm thuốc.

Ở bên trong đông đảo thân ảnh này, có bốn thân ảnh trực tiếp liền phủ xuống

chỗ đầu đường tiệm thuốc, cách tiệm thuốc chưa tới 100 trượng.

Trên áo bào trắng của bốn người này có khảm tơ vàng, mặc dù không nhìn

thấy hình dạng cụ thể, nhưng nhìn từ quần áo thì rõ ràng khác biệt cùng tộc

nhân khác, tu vi càng là như vậy.

Từng người đều đã vượt qua cảnh giới Dưỡng Đạo, bước chân vào phạm trù

Linh Tàng.

Nhưng so sánh cùng bốn người bọn họ, giờ phút này trong lúc mọi người

xuất hiện, thân ảnh mặc áo bào màu vàng im hơi lặng tiếng lộ ra ở mười trượng

ngoài tiệm thuốc lại càng khiến người ta nhìn chăm chú hơn.

Người này khác biệt cùng với nhân tộc khác của Thủ Phong tộc, trường bào

của lão không có che đậy đầu, cho nên có thể nhìn thấy rõ ràng một đầu tóc

trắng, còn có chính là thân hình lưng còng cùng với vẻ mặt không giận mà uy.

Theo sự xuất hiện của lão, vô luận là bốn vị Linh Tàng kia, hay là mấy

nghìn tộc nhân áo bào trắng chung quanh, toàn bộ đều cúi đầu về phía người

kia.

"Lão tổ."

Người mặc áo bào màu vàng này, đúng là lão tổ của bộ tộc bọn họ.

Lão đứng ở nơi đó, chấn động Linh Tàng đại viên mãn không ngừng bốc lên

trên người, trong mơ hồ bốn phía còn có một mảnh sợi tơ hiển hóa ra ngoài,

những sợi đó đều là đạo ngân.

Khi lão có thể đưa được tất cả đạo ngân vào bên trong mắt, lão liền có thể

đột phá Linh Tàng, bước vào Quy Hư.

Mà bây giờ, chỉ kém nửa bước.

Giờ khắc này gió càng lớn, tiếng gió thổi giống như là hung thú gào thét,

rung chuyển tâm thần người khắp bát phương.

Tất cả những người chú ý ở bên ngoài thổ thành đều ngừng thở, theo bản

năng đưa ánh mắt nhìn về phía lão giả áo bào màu vàng ở trước tiệm thuốc.

Lão giả hai mắt bình tĩnh, lạnh lùng nhìn về tiệm thuốc phía trước, trên

người bốc lên khí thế, mơ hồ huyễn hóa ra hư ảnh Thần Long gầm thét, khí thế

động trời, tựa như ở trước mặt lão thì hết thảy hạo kiếp đều phải kết thúc, hết

thảy ngăn cản đều bị nghiền nát dễ như trở bàn tay.

Loại phong thái của đại nhân vật thế này, được thể hiện cực kỳ rõ ràng trên

người lão, mà uy áp do ngồi chức vị cao lâu mang đến, cũng đồng dạng khiến

cho người ta xem nhẹ thân lưng còng kia.

Giờ phút này lão đảo mắt nhìn qua tiệm thuốc, không nói một lời mà cất

bước đi thẳng về phía trước.

Một bước hạ xuống, đại địa chấn động, phong vân bát phương cuốn ngược

lại, bầu trời cuồn cuộn, càng là tác động tới tâm thần toàn bộ mọi người, tựa

như đạp ở trên tâm mạch của bọn họ, khiến cho tim của tất cả mọi người dừng

đập lại.

Duy chỉ có lão tổ bộ tộc Thủ Phong này, thần sắc như thường, từng bước

một đi đến.

Lão không nói bất kỳ lời nào, cũng không có chút chấn động tâm thần nào,

tựa hồ đối với lão mà nói, mọi người bên trong tiệm thuốc này, đều không đáng

được lão mở miệng nói chuyện.

Lão tới đây, chỉ cần giơ tay lên liền có thể thu hồi thánh vật, bước vào là có

thể chà đạp hết thảy.

Dẫu sao tu vi, là căn bản tất cả.

Vì vậy lão chắp tay ra sau lưng, từng bước một đi tới trước tiệm thuốc,

không có bất kỳ dừng lại nào, nhấc chân đạp vào trong tiệm thuốc.

Mà một khắc thân ảnh của lão bước vào tiệm thuốc, cửa tiệm thuốc phịch

một tiếng, đóng lại.

Cánh cửa đột ngột đóng lại này, không để cho đáy lòng mọi người nổi lên

dự cảm xấu gì, vô luận là mấy nghìn người bộ tộc Thủ Phong nơi đây, hay là

người xem náo nhiệt hóng chuyện ngoài thổ thành, bọn họ đều không cho rằng

sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Dẫu sao, song phương chênh lệch quá lớn, tựu như cùng sói lớn cùng với

thỏ con vậy.

Dù con thỏ có cố gắng như thế nào, cuối cùng cũng vẫn không tránh khỏi

được vận mệnh bị giết.

Giờ phút này toàn bộ tộc nhân tộc này phía ngoài, phần lớn đều cho rằng

như vậy, trong lòng từng người ngạo nghễ, mà gió cũng cảm giác được tâm tình

của bọn họ, ở giữa thiên địa trong thổ thành, thổi càng lúc càng mãnh liệt lên.

Thanh âm nức nở nghẹn ngào cũng theo đó vang ra càng bén nhọn.

Mọi người ngoài thổ thành chú ý đến một màn này, tâm thần nhao nhao

chấn động, lần này bộ tộc Thủ Phong xuất động, thể hiện ra đầy đủ nội tình,

khiến cho bọn họ cũng đều kinh hãi.

"Đây là muốn lập uy, cảnh cáo tất cả mọi người."

"Tiểu tặc bên trong tiệm thuốc này, không có bất kỳ đường sống nào."

"Trộm cái gì không trộm, không nên đi trộm Thánh vật của tộc quần Thủ

Mạc này..."

"Nếu như tặc tử đó thức thời, chủ động giao ra thánh vật cùng ác linh, nói

không chừng còn có thể chết thống khoái, nếu không sẽ phải chịu tội trong cảnh

giày vò đau khổ."

Bọn họ có người thở dài, có người nhìn có chút hả hê, mà vui vẻ nhất không

ai qua được mấy người áo bào trắng đã giao thủ cùng Hứa Thanh hôm ấy.

Giờ phút này người cầm đầu trong đám áo bào trắng lúc trước kia, gã đứng

trên đầu đường nhìn qua tiệm thuốc, khóe miệng nở nụ cười và trong lòng tràn

đầy thoải mái, gã có thể tưởng tượng lão tổ rất nhanh sẽ xong chuyện, lúc bước

ra thì trong tay nhất định sẽ cầm theo cái tên tiểu tặc vạn ác càn rỡ kia.

"Tiểu tặc, hôm ấy ngươi dùng thủ xảo trộm đi thánh vật của tộc ta, làm hại

ta bị các vị tộc lão trách phạt, hôm nay cho ngươi biết được kết cục khi đắc tội

với tộc của ta!"

"Không chỉ là ngươi, còn con ác linh ngươi nuôi dưỡng, cùng với con Anh

Vũ biết truyền tống kia, đều phải chết một cách thê lương, đây là kết cục khi

trêu chọc tộc ta!"

"Muốn trách, thì trách ngươi không có bản lĩnh, lại muốn đi đắc tội cường

giả!"

"Mà sau ngày hôm nay, theo uy nghiêm tộc của ta tái hiện, tu sĩ Thanh Sa

đại mạc này, cũng sẽ lần nữa nhớ lại danh tiếng của tộc ta trong lịch sử!"

Thần sắc của thanh niên áo bào trắng cao ngất, cười lạnh.

Trong lòng gã tràn đầy chờ mong.

Bình luận

Truyện đang đọc