QUANG ÂM CHI NGOẠI

Tri Mộng Lâu là một quán rượu.

Tính cả khắp bến cảng trong tông môn, đây là một trong những quán rượu

nổi danh nhất và quy mô rất lớn, ngày bình thường người tới lui không ít, nếu

so sánh với quán rượu ở Hải Phòng ti thì đẳng cấp của Tri Mộng Lâu rõ ràng

cao hơn một chút.

Nhất là thức ăn trong đó dùng linh thực làm chủ yếu, bình thường ăn nhiều

một chút chẳng những có thể cường hóa thân thể, còn có tác dụng tiêu tán dị

chất, mặc dù rất nhỏ, nhưng nếu cứ trường kỳ ăn như vậy thì tác dụng cũng rất

khả quan.

Lúc này trong lầu hai của Tri Mộng Lâu, trong một căn phòng rất xa hoa

đang có ba người đang ngồi.

Nếu như Hứa Thanh ở trong này, hắn sẽ nhận ra là mình biết cả ba người

này, một người là Ngô Kiếm Vu của ngọn núi thứ nhất, người ngồi đối diện Ngô

Kiếm Vu là đội trưởng với sắc mặt trắng bệch, giờ phút này đội trưởng không

có ẩn thân nữa, nhưng toàn thân cao thấp, ít nhất là nhìn trên mặt thì không hề

thiếu hụt thứ gì.

Thương thế cũng đã khép lại hết.

Người cuối cùng, là một lão đầu đang than ngắn thở dài, lão đầu này chính

là lão bản của khách sạn trên đường Bản Tuyền.

Mà nói đúng ra, thì trên thực tế nơi đây không chỉ có ba người, còn có một

con rắn nữa.

Con rắn kia rất lớn, lượn quanh trên xà nhà bên trên và thõng xuống một

nửa thân hình, lúc ẩn lúc hiện giống như đang nhàm chán cho nên tự mình chơi

đùa.

Thỉnh thoảng còn quay qua chỗ đội trưởng le lưỡi, hoặc là phát ra âm thanh

ọt ọt ọt ọt tựa như đang hỏi gì đó.

Đội trưởng cười tủm tỉm ngẩng đầu, nhìn đại xà.

"Linh Nhi nha, có phải đang nghĩ tới người nào đó không."

"Ọt ọt ọt ọt!"

"Vậy thì ngươi cho ta 10 bình dị chất sương mù mà lần trước ngươi thu

thập, ta giúp ngươi kêu tiểu tử kia đi ra, kêu hắn đi chơi cùng ngươi một ngày,

như thế nào, hợp lý không?"

Bộ dáng đội trưởng cả người lẫn vật vô hại mở miệng.

Ánh mắt đại xà lập tức phát sáng lên, lão đầu khách sạn một bên vội vàng

đứng ra ngăn cản.

"Trần Nhị Ngưu, ngươi đừng quá đáng, gạt ta thì thôi, bây giờ ngay cả trẻ

con mà ngươi cũng muốn lừa gạt hả!!"

Ngô Kiếm Vu ngồi ở một bên lạnh lùng liếc mắt nhìn đội trưởng, cầm lấy

bầu rượu đặt ở trong miệng uống xong một ngụm lớn rồi nhàn nhạt nói.

"Thị phi công bằng tại nhân tâm, tổng có một ngày sẽ bị chém!"

Đội trưởng trừng mắt nhìn, từ trong ngực lấy ra một quả táo, chậm rãi cắn

một miếng và lộ ra nụ cười nhạt về phía Ngô Kiếm Vu.

"Tiểu Kiếm Kiếm, bởi vì hôm nay ngươi mới vừa xuất quan, cho nên không

biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì lớn, cho nên không biết hiện tại ta lợi hại cỡ

nào, nhưng ta vẫn muốn nói cho ngươi biết, nếu như ta là Đại sư bá, nhất định

sẽ đánh cho ngươi mở miệng nói tiếng người."

Ngô Kiếm Vu nhướn mày lên.

"Tế mi lộng nhãn nhìn không hiểu, thiên lôi đánh xuống anh hùng hán!"

"Ngươi không cần lấy ta ra để nói chuyện, ta đã đáp ứng với Đại sư bá là sẽ

không đánh đệ tử của ngài ấy, yên tâm ta không đánh ngươi." Đội trưởng cười

tủm tỉm mở miệng.

Lão đầu khách sạn nghe vậy vỗ vỗ trán, bất đắc dĩ nhìn đội trưởng và Ngô

Kiếm Vu.

"Được rồi được rồi, hôm nay ta mời các ngươi tới đây là có ba việc, chờ ta

nói xong rồi các ngươi làm gì thì làm, nhìn thấy các ngươi liền phiền...." Lão

đầu khách sạn thở dài.

"Thứ nhất, Ngô Kiếm Vu, thời gian mà sư phụ của ngươi hứa với ta sắp đến

rồi, nhưng dạo gần đây ta không có cách nào ở trong Thất Huyết Đồng, cho nên

trước khi đi ta sẽ gia cố phong ấn của cái khách sạn kia, ngươi nói cho sư phụ

của ngươi phải nhanh phái người thu tới tay, nếu không có xảy ra chuyện cũng

sẽ không liên quan gì tới ta."

"Thứ hai, phong ấn của Trần Nhị Ngưu ngươi, ta còn có thể gia cố thêm ba

lượt cho ngươi, ba lượt về sau thì ta không làm được, cho nên ngươi phải nhanh

nghĩ chóng những biện pháp khác để trấn áp, Thần Tính càng mạnh càng tốt,

nếu không, nó sống...Vậy thì ngươi có thể không phải là ngươi nữa rồi." Lão

đầu thâm ý liếc mắt nhìn đội trưởng.

Biểu cảm của đội trưởng vẫn như thường, bộ dáng vẫn cười mị mị như cũ,

hình như không thèm để ý chút nào.

Nhưng nếu như Hứa Thanh ở trong này, với sự quen thuộc của hắn đối với

đội trưởng, hắn sẽ nhìn ra đội trưởng sau khi nghe xong lời lão đầu nói, quả táo

trong tay cũng xoay vòng mà không có cho vào miệng ăn.

"Chuyện thứ ba, cũng là chuyện ta đã nói lúc trước, ta phải ly khai một đoạn

thời gian, Linh Nhi sắp Trúc Cơ rồi, nàng tương đối đặc thù nên ta muốn đưa

nàng đi về Tổ Địa một chuyến, sợ là cần phải vài năm mới có thể trở về."

"Ọt ọt ùng ục ục!" Đại xà không ngừng lắc lư, sốt ruột mở miệng với lão

đầu.

Lão đầu trừng mắt nhìn lại.

"Ngươi vẫn còn nghĩ đến cái tiểu tử họ Hứa kia sao, ngươi không sợ hắn sẽ

ăn ngươi hả?"

"Ọt ọt!!" Đại xà cũng trừng mắt lại, không lùi bước chút nào.

Lão đầu nhìn thấy đại xà như thế, thở dài một tiếng, nếp nhăn trên mặt hình

như càng nhiều hơn.

"Ta thấy tiểu tử Hứa Thanh kia cũng không tệ nha, rất xứng cùng với Linh

Nhi." Đội trưởng ho khan một tiếng, bày ra động tác cổ vũ về phía Linh Nhi.

Linh Nhi lập tức vui vẻ, lúc ẩn lúc hiện, thậm chí còn phun ra một cái bình

nhỏ tràn đầy dị chất sương mù, đưa cho đội trưởng rất biết nói chuyện.

Đội trưởng một hơi tiếp nhận rồi cất vào trong ngực, nụ cười trên mặt càng

tươi hơn.

"Vô cùng xứng, hơn nữa ta nghĩ rằng thật ra Hứa Thanh hoàn toàn có thể

làm nam sủng cho Linh Nhi nhà chúng ta."

"Ọt ọt?" Linh Nhi hiếu kỳ, hình như đang hỏi nam sủng là cái gì.

Đội trưởng vừa muốn giải thích, Ngô Kiếm Vu một bên nghe bọn họ nói ra

cái tên Hứa Thanh thì mí mắt chợt nhảy, thân thể vốn đang lười nhác dựa vào

ghế thì nháy mắt liền thẳng băng, thần sắc càng là lộ ra vẻ ngưng trọng.

"Thiên hạ hình tượng ai chân thật, nhưng có từng quay đầu vì một người?"

Đội trưởng cùng lão đầu nhìn nhau một cái.

"Nghe không hiểu."

"Không biết ngươi nói cái gì."

Mắt thấy hai người như thế, Ngô Kiếm Vu lập tức cấp bách, hô hấp cũng

hơi dồn dập một chút, hung hăng nghiến răng.

"Hứa Thanh mà các ngươi nói, chính là tên Hứa Thanh của ngọn núi thứ bảy

đoạn thời gian trước vừa mới tấn chức Trúc Cơ đúng không? Cũng chính là cái

tên có bộ dạng rất mê hoặc lẳng lơ? Phải người này không?" Ngô Kiếm Vu

nhanh chóng mở miệng hỏi.

"Đúng vậy, Hứa Thanh chính là Phó ti của ta, ngươi biết hắn ư?" Đội trưởng

lần nữa cười nhạt.

"Vạn cổ tuế nguyệt không nhận biết, thiên...." Ngô Kiếm Vu hừ lạnh một

tiếng, đang muốn mở miệng, đội trưởng liền âm u nói một câu.

"Không biết thì không sao, hắn cũng đã trở về, để ta gọi hắn tới đây tiếp

kiến ngươi, hoặc là ta dẫn ngươi đi tìm hắn làm quen một chút."

Ánh mắt Ngô Kiếm Vu trợn to, hít sâu một hơi rồi lập tức đứng lên.

"Nhà có đại đan không thể bỏ, ngày khác hữu duyên lại gặp nhau."

Nói xong, gã liền quay người muốn đi, nhưng trong một cái chớp mắt khi gã

quay người, một cỗ uy áp kinh người bỗng nhiên từ bên ngoài đầu đường... ầm

ầm bộc phát.

Chấn động bất thình lình khiến cho thần sắc Ngô Kiếm Vu biến đổi, ánh mắt

Linh Nhi thì sáng lên rồi lập tức ló đầu ra khỏi cửa sổ nhìn ra phía ngoài.

- --

Đội trưởng: "Ta bị tác giả và dịch giả lôi ra cầu Ngọc Phiếu cho bọn hắn,

mọi người xem qua là được, ta rút lui trước, có bản lĩnh thì viết cho ta chết luôn

đi."

Lão tổ Kim Cương Tông: "Các vị mỹ nữ và nam nhân đẹp trai, tất cả mọi

người đều là độc giả thâm niên, cầu cứu với, ta cầu Ngọc Phiếu nha, đã rất lâu

rồi ta không xuất hiện, ta sợ rằng nếu cứ như vậy thì chính mình không phải

chết ở trong tay Hứa Thanh, mà chết ở trong tay lão ma đầu Nhĩ Căn....Ta

không muốn chết, ta muốn làm bạn với các ngươi đến thiên hoang địa lão."

Cái bóng: ".... Ngọc Phiếu.... nha...."

Linh Nhi: "Ọt ọt ọt ọt!"

Bình luận

Truyện đang đọc