"Ngươi!"
Sắc mặt của Tôn quản sự lập tức trở nên khó coi, nhìn qua từng vị Chấp
Kiếm Giả tràn ngập sát khí giống như một đàn sói bách chiến ở bốn phía, lại
nhìn sứ giả Thánh Lan tộc bên người một chút.
Sắc mặt lão biến đổi, đáy lòng kêu khổ.
Trên thực tế lần này lão cũng không muốn tới, dẫu sao thì loại việc mang
người của Thánh Lan tộc đi tới Chấp Kiếm Cung để bắt Chấp Kiếm Giả, nghe
thấy thôi là biết không hợp thói thường rồi, nhưng Hầu Gia lại hạ lệnh cho lão,
kêu lão nhất định phải khiến cho người mà Thánh Lan tộc phái tới phải thoả
mãn, thế nên giờ phút này lão cũng chỉ có thể hung hăng nghiến răng, trong mắt
lộ ra tia sáng hung ác.
"Hầu Gia có lệnh, bắt năm người Khổng Tường Long lại!"
Tư Mã chấp sự nhíu mày, trên mặt tên Hắc Y Vệ Thánh Lan tộc thì tiêu tan
một chút âm trầm, mỉm cười, thật sâu trong mắt bỗng có một tia sáng thâm sâu
lóe lên.
Lần này gã đi theo đoàn sứ giả đặc phái viên tới đây, mục đích bên ngoài
giống như là tìm đám người Khổng Tường Long gây phiền phức, nhưng trên
thực tế thì nhiệm vụ chân chính của gã, đó là quan sát Diêu gia.
Mà từ đầu đến cuối, gã đều tập trung quan sát biểu cảm của toàn bộ tu sĩ
Diêu gia, mỗi một người đều không buông tha, còn lấy cả bí pháp để nghiệm
chứng xem bọn họ có cố ý diễn trò hay không.
Mà giờ khắc này, mấy chục vị tu sĩ Diêu gia trên quảng trường nghe Tôn
quản sự nói xong cũng đều âm thầm kêu khổ, nhưng dưới mệnh lệnh không thể
không đi, vì vậy bộc phát tu vi, khí thế bốc lên, muốn phóng tới đám người Hứa
Thanh.
Mắt thấy một trận nổi loạn sẽ phải xuất hiện, đúng lúc này, một tiếng hừ
lạnh từ trên bầu trời truyền đến.
"Còn có thể thống gì!"
Trong nháy mắt tiếp theo, một cỗ lực lượng lay động thiên địa, bài sơn đảo
hải từ trên trời giáng xuống, trấn áp bát phương.
Toàn bộ Giới Luật điện lập tức chấn động, tâm thần chúng tu bốn phía cuồn
cuộn dâng trào, nhất là mấy chục tu sĩ Diêu gia, càng là từng người không cách
nào nhúc nhích, như bị vạn sơn áp đỉnh.
Ngay sau đó, một thân ảnh từ trên bầu trời cất bước đi tới.
Người này là một lão giả, trong mắt ẩn chứa nghìn đạo vận, đó là biểu hiện
của Quy Hư đệ nhất giai, Toái Không Thiên Đạo.
Lão mặc một bộ đạo bào Chấp Kiếm Giả, trong khi bước tới thì màn trời sau
lưng vặn vẹo, xuất hiện vô số thân thể hư ảo, tràn vào chỗ sâu trong bầu trời,
khiến cho toàn bộ Chấp Kiếm Cung đều rung động lắc lư, đó là biểu hiện của
Quy Hư đệ nhị giai, Vạn Hóa Hư Thực.
Mà càng đi tới gần, chung quanh lão còn hiện ra một màn không gian toái
diệt hư ảo, dường như ở chung quanh của lão sẽ tự động sinh ra từng cái thế
giới, mà những thế giới này lại như là bong bóng khí, hình thành trong thời gian
thật ngắn, lại toái diệt trong thời gian ngắn.
Đây là tiêu chí của Quy Hư đệ tam giai, Ức Tưởng Thiên Khai!
Nhưng mà số lượng thế giới quanh bốn phía lão giả không có nhiều, lão vẫn
không chân chính bước vào đệ tam giai, chỉ có thể nói là bước một chân vào.
Nhưng cho dù là như thế, cũng vẫn cường hãn vô cùng, cực kỳ kinh người,
giờ phút này theo lão xuất hiện, toàn bộ Chấp Kiếm Cung liền an tĩnh lại.
Hứa Thanh lập tức nhận ra, đối phương chính là phó Cung chủ Chấp Kiếm
Cung xuất hiện lúc Chấp Kiếm Giả mới hô to lời thề.
"Bái kiến phó Cung chủ!" Tư Mã chấp sự là người thứ nhất chắp tay, cung
kính cúi đầu.
Hứa Thanh và đám người Khổng Tường Long cũng đều nhanh chóng chắp
tay, toàn bộ Chấp Kiếm Giả bốn phía cũng bái kiến rất nhanh.
"Bái kiến phó Cung chủ!"
Phó Cung chủ mặt không cảm xúc, lạnh nhạt nhìn qua sắc mặt Tôn quản sự
đang đại biến, nhàn nhạt mở miệng.
"Cút!"
Thân thể Tôn quản sự run lên, muốn nói chuyện nhưng cũng không dám, chỉ
có thể cúi đầu về phía gã Hắc Y Vệ của Thánh Lan tộc, sau đó mang theo một
đám tu sĩ Diêu gia run rẩy, cấp tốc rời đi.
Không để ý tới Diêu gia, phó Cung chủ cũng lạnh nhạt nhìn Thánh Lan tộc.
"Còn ngươi nữa, bởi vì ngươi là sứ giả đặc phái viên của Thánh Lan tộc, cho
nên ta cho ngươi thời gian một nén nhang trốn chạy để khỏi chết, để bày ra lễ
tiết của nhân tộc chúng ta, nhưng sau một nén nhang, nếu như ngươi không trốn
được trở về Thánh Lan, ta liền chém ngươi."
Sắc mặt tên Hắc Y Vệ Thánh Lan tộc biến hóa, lập tức bay đi, phóng thẳng
đến truyền tống trận xa xa.
Làm xong những thứ này, phó Cung chủ nhìn về phía đám người Hứa
Thanh, hừ lạnh một tiếng.
"Lá gan của đám người các ngươi cũng không nhỏ, ta tiếp nhận mệnh lệnh
của Cung chủ, phạt năm người các ngươi bị giam giữ 1 tháng trong Hình Ngục
Ti!"
"Tư Mã chấp sự, ngươi đích thân áp giải bọn chúng đi Hình Ngục Ti!"
Hứa Thanh cúi đầu, đám người Sơn Hà Tử thầm than, cũng đều cúi thấp
đầu.
Nhưng mà Khổng Tường Long không run rẩy, y chỉ sợ khi đối mặt với Cung
chủ, chỉ là cảm xúc bây giờ không tốt cho lắm, y cảm thấy mình đã trốn lâu như
thế, vậy mà vẫn không tránh được khỏi kiếp lao ngục.
"Tuân pháp chỉ!" Tư Mã chấp sự nghe xong, thần sắc nghiêm nghị, ngưng
trọng mở miệng.
Lão tự nhiên nghe ra ý tứ nơi đây, vừa áp giải mà lại càng là hộ tống, để
ngăn ngừa độc thủ của Diêu gia hoặc là Thánh Lan tộc.
"Tất cả giải tán đi, ồn ồn ào ào, nhớ kỹ, các ngươi là Chấp Kiếm Giả!"
Phó Cung chủ nói xong, lạnh mặt rời đi.
Tư Mã chấp sự ngẩng đầu nhìn về đám người Khổng Tường Long, cất bước
đi tới, ánh mắt đảo qua từng người, rơi vào trên người Hứa Thanh, chậm rãi mở
miệng.
"Ta đầu tiên là chấp sự của Chấp Kiếm Cung, tiếp theo mới là tu sĩ của Thái
Ti Tiên Môn." Tư Mã chấp sự nói ra lời này, người ngoài có lẽ cần phải cân
nhắc một chút mới nghĩ ra hàm nghĩa bên trong.
Nhưng Hứa Thanh là người trong cuộc, hắn lập tức hiểu rõ ý nghĩa của nó,
vì vậy chắp tay cúi đầu, nhưng mà đáy lòng cũng không tin hoàn toàn, việc này
còn cần nghiệm chứng.
"Đi thôi, ta đưa các ngươi đi Hình Ngục Ti." Tư Mã chấp sự đi đầu bước đi.
Khổng Tường Long thở dài một cái với Hứa Thanh, Sơn Hà Tử và Vương
Thần thì trừng mắt nhìn, nhích tới gần Hứa Thanh một chút, thấp giọng mở
miệng.
"Hứa Thanh, quay về nhà của ngươi, tất cả nhờ vào ngươi đấy."
Hứa Thanh lặng lẽ gật đầu, mọi người riêng phần mình thở dài, đi theo sau
lưng Tư Mã chấp sự, rời khỏi Chấp Kiếm Cung.
Theo đám bọn hắn đi đến Hình Ngục Ti, giờ phút này chính giữa Quận Đô,
có một kiến trúc tế đàn hình tròn.
Tế đàn này rất lớn, chính giữa lại trống không.
Trong đó tồn tại ba tòa Chủ Điện, theo thứ tự là đen đỏ trắng, bốn phía còn
có thêm nhiều Thiên Điện, tầng lầu cao ngất, sùng các nguy nga.
Đỉnh ba tòa chủ cung được lợp ngói màu sắc khác biệt, vẻ ngoài khí thế phi
phàm, có một phong cách riêng.
Mà nơi đây kỳ dị, nhìn như tồn tại ở bên trong tế đàn, nhưng trên thực tế lại
không tồn tại.
Bởi vì lúc đứng ở trong mảnh cung điện này nhìn ra phía ngoài, thứ nhìn
thấy không phải là Quận Đô, mà là một mảnh hư vô, bên trong hư vô không có
cái gì, chỉ có những cung điện này tồn tại.
Giờ phút này, trong giữa cung điện màu trắng đang có ba người.
Hai người ngồi đối diện đang đánh cờ, một người đứng ở chính giữa ngóng
nhìn bàn cờ.
Người đánh cờ chính là Cung chủ Chấp Kiếm Cung, người ngồi đối diện là
một văn sĩ trung niên mặc cẩm bào.
Sắc mặt người này trắng nõn, mơ hồ mang theo một chút âm nhu, bây giờ
đang mỉm cười, cầm lấy một quân cờ màu đen đạt xuống trên bàn, còn dùng
ngón tay chọc chọc vào quân cờ.
"Cung chủ, ngươi công phạt quá mạnh, hơi không cẩn thận một chút sẽ biến
thành rồng bay quá cao, không cách nào trở về."
"Vừa nãy ở trong Chấp Kiếm Cung có một câu nói không hề sai." Cung chủ
nhìn bàn cờ một chút, sau đó nhàn nhạt mở miệng.
"Nói cái gì?" Văn sĩ mặc cẩm bào mỉm cười hỏi.