QUANG ÂM CHI NGOẠI

Vào thời khắc này, đao mang càng chói mắt tột cùng, khiến cho thiên địa

biến sắc, dường như một cái chớp mắt này, thế giới cũng hoàn toàn ảm đạm

xuống, mà đạo đao mang này đã trở thành ánh sáng duy nhất của thiên địa!

Lấy uy áp vô thượng, hiện ra lực lượng vô cùng, dấy lên tiếng xé gió triệt

vang vân tiêu, chém ra một đao về phía tên dị tộc kia!

Đây, mới thật sự là Thiên Đao!

Không trảm thân thể, mà là đạo!

Một đao hạ xuống, lập tức xuyên thấu qua người tên dị tộc kia.

Toàn thân tên dị tộc da lam run lên, trong miệng truyền ra tiếng kêu thê

lương bi thảm, toàn thân run rẩy, không nhịn được điên cuồng bắn máu tươi ra.

Thân thể lung lay sắp đổ, đồng thời tu vi Nguyên Anh cũng không cách nào

chống đỡ, trong chớp mắt trực tiếp sụp đổ!

Nguyên Anh trong cơ thể ngay lập tức hóa thành xám tro bay đi, toàn bộ

Thiên Cung nháy mắt bị phá hủy, ngọn lửa Trúc Cơ phút chóc tiêu tán, đạo cơ

ầm ầm tan vỡ, hết thảy tu vi, sụp đổ!

"Ta không cam lòng!!"

Giọng của tên dị tộc thê thảm vô cùng, nhưng hiển nhiên thân ở cái tiểu thế

giới này, dưới quy tắc pháp tắc của tiểu thế giới, gã căn bản là bất lực, chỉ có thể

nuốt hận, thân thể oanh một tiếng rơi xuống mặt đất, hóa thành phàm nhân, mất

đi toàn bộ, hấp hối.

Mà giờ khắc này Hứa Thanh không hề quan tâm tới tên phạm nhân kia,

cũng không nghe tiếng gào thét không cam lòng của đối phương, hắn rơi vào

trên một ngọn núi, hai mắt trợn to, bên trong nội tâm như có thiên lôi vang

vọng, trong đầu càng dấy lên từng trận sóng lớn ngập trời.

Hắn gắt gao nhìn vào Thiên Đao do vô số tia chớp sấm sét hình thành trên

bầu trời.

Một đao kia, không ngừng hiện ra trong đầu của hắn, đã trở thành thứ duy

nhất lúc này.

"Một đao kia... Một đao kia....." Hứa Thanh thì thào, thân thể rung động

lắc lư, tâm thần hình như có gió bão quét ngang.

Tâm cảnh biến hóa, cũng khiến cho quy tắc thiên địa bốn phía biến ảo, phía

trên hắn xuất hiện vô số mây mù, khi thì hóa thành mưa a xít, khi thì hình thành

sấm sét, thi thoảng lại xuất hiện tia chớp.

Ngay tiếp theo, ngọn núi chung quanh chỗ hắn đứng cũng là như thế.

Hết thảy mọi thứ bên ngoài thân núi đều trở nên mơ hồ, một hồi là biển

khơi, một hồi là bình nguyên, một hồi là sa mạc, một hồi lại khôi phục thành núi

lửa.

Thiên địa biến sắc, phong vân cuốn ngược lại.

Về phần tên tu sĩ dị tộc độ kiếp thất bại, giờ phút này ở dưới quy tắc thiên

địa biến hóa, đã tan biến vô ảnh, có lẽ đã chết, hoặc là đã chạy.

Hứa Thanh không rảnh quan tâm tên đó, bây giờ toàn bộ tâm thần của hắn

đều đặt ở trên thanh đao do thiên kiếp tạo ra.

Dù cái thanh thiên kiếp đao đang chậm rãi tiêu tán ở phía xa kia, nhưng

trong đầu Hứa Thanh lại càng lúc càng rõ ràng.

Hắn cảm giác một đao kia, rất giống với một đao mà mình chứng kiến ở

trong tòa đạo miếu Thái Thương năm đó ở cấm khu cạnh thập hoang giả

Nghênh Hoàng Châu, khi bức tượng Thần bổ xuống một đao Thái Thương.

Nghĩ tới đây, thân thể Hứa Thanh chấn động.

"Chẳng lẽ....."

Hắn mơ hồ có một phán đoán, tuyệt thế cường giả sáng tạo ra một đao Thái

Thương năm đó, có lẽ... Đã từng trông thấy cùng loại với Thiên Đao trảm đạo

hôm nay.

Nhưng cẩn thận nhìn cũng có chỗ không giống.

Một đao Thái Thương của đạo miếu, là đao của tu sĩ, mà một đao bây giờ, là

thiên kiếp đao.

Cả hai tương tự gần như là đồng nguyên, chỗ bất đồng là ẩn chứa đạo vận

khác nhau, cho nên phương hướng trảm cũng không giống nhau.

Đao trước trảm thân, đao sau trảm đạo.

"Nếu ta có thể cảm ngộ nó, sau đó dung hợp cùng một chỗ với một đao Thái

Thương mà nói....."

Trong ánh mắt Hứa Thanh lộ ra tinh mang, hô hấp có chút dồn dập.

Hắn theo bản năng giơ tay phải lên, theo bên trong tâm thần vẽ một đao kia,

tay phải cũng theo đó mà vung vẩy, muốn đem quy tắc thiên địa thế giới hội tụ

lại, tạo thành một đao trảm đạo thi triển ra ngoài.

Nhưng cho dù Hứa Thanh có ngộ tính kinh người, cũng không thể nào vừa

liếc mắt nhìn liền thành công.

Vì vậy sau hơn mười hơi thở, theo hư ảnh thanh Thiên Đao do sấm sét trên

bầu trời tạo thành chậm rãi tản đi, đao ảnh hiện ra trong tâm thần Hứa Thanh

cũng không cách nào lưu lại, bắt đầu trở nên mơ hồ.

Cho đến cuối cùng, dù Hứa Thanh không cam tâm, nhưng vẫn khó có thể

lưu nó lại, dần dần tiêu tán.

Hắn cũng thử nghiệm vận dụng quyền hạn của mình, lần nữa hình thành một

đao ở trên trời, nhưng lại không có hiệu quả.

Hiển nhiên một đao thiên kiếp kia, nằm ngoài quyền hạn của hắn.

Nhưng Hứa Thanh cũng không bỏ qua, hai mắt lập tức khép kín, bắt đầu

minh tưởng.

Giống như lúc đi tới trước Quỷ Đế Sơn cảm ngộ, cố gắng để cho đao ảnh

trong đầu chậm chạp tiêu tán, cố gắng nhớ kỹ nó lại.

Thời gian mấy trăm hơi thở thoáng một cái đã qua.

Hứa Thanh mở mắt ra, trong mắt tràn đầy tơ máu, hắn ngẩng đầu nhìn qua

bầu trời đã khôi phục như thường, than nhẹ một tiếng.

Hắn đã... Cảm ngộ thất bại.

Một mặt là thời gian Thiên Đao xuất hiện quá ngắn, một mặt là thân thể của

hắn đã gần đạt tới thừa nhận cực hạn trong tiểu thế giới, khiến cho trạng thái

của hắn không tốt.

Còn có một điều chính là vị cách của Thiên Đao cực cao, từ trình độ nào đó

mà nói thì có thể coi nó thành là một đao Thái Thương bản nguyên thủy.

Tất cả những thứ này khiến cho Hứa Thanh rất khó thành công.

"Còn nữa, ta quá nóng lòng."

Hứa Thanh thì thào, sau khi phân tích ra nguyên nhân thất bại, hắn cần phải

nhanh chóng điều khiển thân thể bay lên trên không, rời khỏi mảnh tiểu thế giới

này.

Một khắc ra ngoài, theo thân thể buông lỏng, cảm giác mỏi mệt lập tức hiện

ra toàn thân.

Mỗi lần rời khỏi tiểu thế giới, hắn đều có loại cảm giác này, đây là bởi vì tu

vi của hắn chưa đủ, thừa nhận quy tắc của thế giới có phụ tải cực lớn đối với

thân thể.

Nhưng mà Hứa Thanh không đặt những thứ này vào trong lòng, trong mắt

hắn lộ ra vẻ suy tư, tâm thần đang phân tích.

"Muốn cảm ngộ một đao kia, cần phải cho nó hiện thêm mấy lần... Bản

thân còn phải buông lỏng vào bên trong, hoàn toàn không được phân tâm."

"Như vậy mới có khả năng hiểu ra Thiên Đao trảm đạo này."

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, cúi đầu nhìn qua tiểu thế giới phía dưới

một chút, đáy lòng đã có phương hướng.

"Một đao Thái Thương, bây giờ ta đã nắm giữ hai đao, nếu như Thiên Đao

trảm đạo này có thể thành công, như vậy một đao kia liền có thể làm đao thứ ba

của ta."

Sau khi Hứa Thanh đi đến Quận Đô, một mực không rời khỏi nơi đây, chưa

từng ra ngoài tìm kiếm đạo miếu Thái Thương, cho nên một đao Thái Thương

không hề gia tăng.

Mặt khác, hắn cũng hiểu rõ, lấy điều kiện cảm ngộ một đao Thái Thương,

thật ra tuyệt đại đa số đạo miếu đều đã là thứ bỏ đi.

Dẫu sao chỉ cần có người thành công một lần, đạo miếu sẽ liền mất đi hiệu

lực.

Điều này cũng đã định trước muốn tích lũy một đao Thái Thương sẽ gặp

phải khó khăn cực lớn, cần có cơ duyên mới có thể tìm được loại đạo miếu chưa

được cảm ngộ thành công hoặc là vừa đúng lúc người cảm ngộ đạo miếu tử

vong.

Trong lúc Hứa Thanh trầm ngâm, hắn đã về tới Hình Ngục Ti.

"Tạm không cần trở về Kiếm Các!"

Một khắc đi ra khỏi bích hoạ, Hứa Thanh quay lại nhìn cảnh tượng của tiểu

thế giới.

Trong mắt lộ ra quyết đoán, dứt khoát tìm một nơi hẻo lánh ở tầng 90,

khoanh chân thổ nạp tu dưỡng một phen.

Hai canh giờ sau, lúc tiểu thế giới lần lượt có lính canh ngục ra vào, dưới

thủy tinh màu tím vận hành, thân thể Hứa Thanh lại khôi phục như thường.

Hắn không có chút do dự, đứng dậy bước một bước vào bên trong bích hoạ,

thừa nhận quy tắc phủ xuống, lần nữa vào tiểu thế giới

Bình luận

Truyện đang đọc