QUANG ÂM CHI NGOẠI

Thân thể tên tu sĩ Hải Thi Tộc này lập tức chấn động, nhưng cũng không bị

thương chút nào, vẻ mặt gã không cảm xúc liếc mắt nhìn đội trưởng rồi cúi đầu

quỳ một gối xuống.

Mà do lần này đội trưởng ra tay, hiển nhiên là đã dẫn động thương thế cho

nên phun ra một ngụm máu tươi, cưỡng ép đứng vững để cho thân thể không

ngã xuống, âm trầm truyền ra lời nói.

"Hộ tống ta tới chỗ Tượng Thần Tổ Thi, ta muốn chữa thương!”

"Trước khi Vương đi đã căn dặn, nếu như công chúa trở về thì trực tiếp đưa

đến Hành Cung, không được ra ngoài."

Đối mặt với yêu cầu của Tam công chúa, tên tu sĩ Trúc Cơ nhàn nhạt mở

miệng đáp lại, tay phải vung lên thì toàn bộ những tên tu sĩ ở bên trong những

cỗ quan tài bốn phía lập tức tràn khí tức ra.

Đồng thời từng đạo tia chớp màu đen cũng kết nối với thuyền hắc mộc, dẫn

dắt nó đi về phía trước.

Một màn này cũng không vượt qua khỏi dự kiến của Hứa Thanh cùng đội

trưởng, trên đường đến bọn hắn đã vạch ra kế hoạch để ứng đối với những tình

huống sẽ gặp phải.

Vì vậy đội trưởng liền phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lộ ra cảm giác

vô cùng suy yếu rất rõ ràng, thậm chí tới mức gần như sắp chết, đồng thời đội

trưởng nhìn qua tên tu sĩ Trúc Cơ của Hải Thi Tộc có ba đoan mệnh hỏa kia,

bỗng nhiên cười ngòn ngọt.

"Cũng tốt, bổn cung chết ở bên trong Hành Cung coi như cũng được, như

vậy sau khi phục sinh thì ta có lý do để thôn phệ ngươi cùng tất cả mọi người

trong tiểu đội của ngươi rồi, quá thú vị, quyết định như vậy đi, ngươi nhanh

lên."

Đội trưởng giả trang thành Tam công chúa, nụ cười ngọt ngào trên mặt cũng

rất là xinh đẹp, làm cho người ta có một loại cảm giác thiên chân vô tà.

Nhưng hết lần này tới lần khác, hàm nghĩa trong lời nói lại lộ ra cảm giác vô

cùng tà dị.

Phảng phất như đang che giấu cảm xúc oán độc và điên cuồng cực cao đang

từ từ tản ra từ trên người, khiến cho tên tu sĩ Hải Thi Tộc có tu vi Trúc Cơ hậu

kỳ kia phải dừng bước chân lại.

Gã biết rõ tính cách của Tam công chúa, cũng hiểu rõ đối phương nhiều lần

ra ngoài đều là muốn tìm chết, càng biết rõ mỗi một lần Tam công chúa phục

sinh, Vương cũng sẽ an bài một ít tộc nhân đi qua để cho Tam công chúa thôn

phệ, do đó tăng tốc quá trình sống lại.

Vì vậy gã lập tức trầm mặc, sau đó nhìn Hứa Thanh.

"Ngươi có thể cút."

Biểu cảm của Hứa Thanh lập tức trở nên lạnh như băng, thi độc trong cơ thể

khuếch tán ra, hóa thành phong bạo vô hình vờn quanh bốn phía, thanh âm khàn

khàn từ trong cổ họng truyền ra.

"Muốn đoạt công lao hộ tống của ta ư?"

Hầu như ngay khi lời nói của Hứa Thanh truyền ra, phía sau hắn lập tức có

một cái quan tài màu đen đột nhiên mở ra, một đạo thân ảnh tu sĩ Hải Thi Tộc

lập tức lao ra từ trong đó, chấn động của hai đoàn mệnh hỏa nháy mắt bộc phát

với tốc độ cực nhanh, trực tiếp liền tới gần Hứa Thanh.

Đây là một nữ tử, khi còn sống là nhân ngư tộc.

Chớp mắt khi tới gần Hứa Thanh thì ả lập tức đưa tay phải ra để trấn áp,

hiển nhiên là tên tu sĩ Hải Thi Tộc tu vi Trúc Cơ hậu kỳ chịu trách nhiệm phòng

hộ bến cảng đã chuẩn bị cướp đi công lao bảo vệ công chúa của Hứa Thanh.

Ánh mắt Hứa Thanh lạnh như băng, thần sắc không có bất kỳ biến hóa nào,

ngay khi nữ tử nhân ngư tộc tới gần thì thân thể của hắn lập tức chợt lùi về phía

sau, tiếng nổ vang lên, lập tức va chạm cùng đối phương.

Âm thanh bộc phát, Hứa Thanh giơ tay phải lên hung hăng chụp trảo về

phía nữ tử nhân ngư tộc.

Sắc mặt nữ tử nhân ngư tộc lập tức biến hóa, bị lực lượng thân thể của Hứa

Thanh đụng vào khiến cho tâm thần chấn động, mệnh hỏa trong cơ thể cũng trở

nên lung lay, lập tức muốn né tránh.

Nhưng tốc độ của Hứa Thanh quá nhanh, một trảo chụp tới như có hấp lực

tràn ra, khiến cho động tác của nữ tử nhân ngư tộc này lập tức trì trệ.

Trong nháy mắt tiếp theo thì Hứa Thanh chợt lao ra, trong chớp mắt tới gần

trước mặt nữ tử này, tay phải trực tiếp đâm thẳng vào lồng ngực của ả, nắm

trúng trái tim rồi hung hăng bóp.

Oanh một tiếng, trái tim của nữ tu sĩ Trúc Cơ Hải Thi Tộc này lập tức nát

bấy.

Dù là tu sĩ Hải Thi Tộc có thể giảm bớt cảm giác đau đớn, nhưng loại

thương thế này vẫn để cho ả phải phát ra một tiếng thê lương, nhưng nữ tu sĩ

này cũng không hề đơn giản, trong mắt mang theo vẻ tàn nhẫn, vậy mà lại hung

hăng cắn một cái vào cổ Hứa Thanh.

Đây là phương pháp mà hai tên tu sĩ Hải Thi Tộc lúc tranh đấu sẽ thường

dùng.

Hàm răng ả vô cùng sắc bén, mắt thấy sẽ cắn trúng cổ Hứa Thanh nhưng

Hứa Thanh cười lạnh, hất đầu lên sau đó dùng sức đập vào trên miệng nữ tu sĩ

này.

Một tiếng rắc vang lên, hàm răng của nữ tử nhân ngư tộc này vỡ nát, máu

thịt trên mặt cũng trở nên mơ hồ kèm theo tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền

ra.

Thần sắc Hứa Thanh trở nên dữ tợn hơn, cũng tương tự mở to miệng rồi

hung hăng táp một cái về phía cổ của nữ tử nhân ngư tộc!

Một cái táp này được Hứa Thanh dùng lực đạo cực lớn, khiến cho cả cái cổ

của nữ tu sĩ nọ bị Hứa Thanh cắn đứt cả một đoạn.

Theo hắn khẽ hút một hơi, dị chất nồng đậm từ trong cơ thể nữ tu sĩ nhân

ngư tộc này lập tức điên cuồng tràn vào trong người Hứa Thanh.

Nữ tu sĩ nhân ngư tộc muốn vùng vẫy nhưng sức mạnh hai tay của Hứa

Thanh vô cùng lớn, hắn mạnh mẽ đè ả lại và gắt gao áp chế, còn trong miệng thì

hấp thu liên tục, thoạt nhìn vô cùng hung tàn.

Toàn bộ quá trình cũng chỉ có thời gian sáu bảy cái hô hấp, dị chất trên thân

thể của nữ tu sĩ nhân ngư tộc nọ liền khô kiệt hoàn toàn, mệnh hỏa bị dập tắt và

pháp khiếu khô héo, cả người hóa thành thây khô ngã xuống một bên, nhưng ả

vẫn không có tử vong mà vẫn còn đang run rẩy.

"Yaaa.a.a… chơi thật là vui nha!!! Tại sao vị tiểu tỷ tỷ này lại trở nên khô

quắt vậy?"

Bình luận

Truyện đang đọc