"Không có ngụy trang thành công."
Hứa Thanh nhíu mày, nhớ lại từ quá trình tự luyện chế lúc trước, sau đó hắn
lần nữa lấy ra tro đen xám, điều chỉnh rất nhỏ sau đó tiếp tục luyện chế.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, Hứa Thanh không ngừng tiến hành thử
nghiệm, mỗi một lần thất bại, hắn đều tiến hành điều chỉnh tinh vi, rốt cuộc vào
hoàng hôn ngày thứ mười, đan dược của hắn đã thành công ngụy trang.
Hung thú ăn đan dược kia không có tan vỡ, thậm chí nguyền rủa trong cơ
thể cũng vững vàng xuống.
Trong lòng Hứa Thanh dâng lên gợn sóng, nhìn Giải Nạn đan mình chế tạo
trong tay, đây là một chút xíu thành quả hắn nghiên cứu nửa năm qua.
Mặc dù bởi vì nguyên nhân phương hướng, vẫn là tồn tại một chút chênh
lệch cùng Giải Nạn đan, nhưng hiệu quả chênh lệch không xa.
"Phương hướng của Giải Nạn đan là giảm bớt đau khổ nguyền rủa, mà
phương hướng của ta... Là hoàn toàn hóa giải nguyền rủa, giảm bớt đau khổ
chỉ là thứ yếu."
"Dù bây giờ còn không làm được, nhưng phương pháp này, hẳn là không
sai."
"Mặt khác, lực lượng Tử Nguyệt của ta cũng cần tăng lên... Còn phải sưu
tập càng nhiều tin tức về nguyền rủa, như thế mới có thể dần dần hoàn thiện."
Hứa Thanh lộ ra vẻ mặt chờ mong, phất tay đang muốn luyện chế nhiều
Giải Nạn đan một chút, nhưng trong nháy mắt tiếp theo hắn bỗng nhiên ngẩng
đầu, trong mắt lộ ra ánh sáng lăng lệ ác liệt, nhìn ra bên ngoài.
Thân thể nhoáng một cái phía dưới, trực tiếp liền tan biến khỏi sau nhà, lúc
xuất hiện đã ở bên cạnh quầy hàng trong tiệm thuốc.
Linh Nhi đang vui vẻ ký sổ, phát hiện Hứa Thanh xuất hiện như vậy, thân
thể nàng lập tức hóa thành màu trắng, chui vào trong tay áo Hứa Thanh.
Lão tổ Kim Cương Tông cũng là trong chốc lát lộ ra vẻ lăng lệ ác liệt, tập
trung vào một vị trí, lúc này vẻ mặt Hứa Thanh hơi trì hoãn, nhìn ra ngoài cửa
sổ.
Một đạo ánh sáng năm màu rực rỡ trống rỗng xuất hiện ở đó, sau đó liền lập
lòe tiến vào đến bên trong tiệm thuốc, lúc xuất hiện đã ở bên cạnh mầm nhỏ đã
cao hơn một thước.
Mầm nhỏ lay động dừng lại, một cử động cũng không dám, mà đạo ánh
sáng năm màu kia liền hóa thành một con Anh Vũ, giọng nói ngạo nghễ truyền
ra từ trong miệng nó.
"Nhất vũ xuất thế phụ thân tính cái rắm, nhanh kêu ba ba gia gia đã đến
rồi!"
Nói xong, Anh Vũ nhìn Hứa Thanh, dương dương tự đắc.
"Ê, cái người gì gì đó kia, Trần Ngưu gì đó kêu lão tử tới gọi ngươi, đi tới
cái châm cái gì lửa nào đó."
"Châm cái gì lửa?" Hứa Thanh biết con Anh Vũ này, nghe lời nó nói, hắn
nhíu mày, nghe không quá hiểu.
"Lão tử con mẹ nó làm sao biết được được là châm cái gì lửa, tên Ngưu gì
đó chính là để cho lão tử tới gọi ngươi đi châm lửa, châm lửa châm lửa châm
lửa, nhanh đi châm lửa!"
Anh Vũ ngạo nghễ mở miệng, sau đó quay đầu một cái cắn trên mầm nhỏ,
bẹp bẹp bắt đầu ăn.
Mầm nhỏ run rẩy, không dám trốn.
Linh Nhi vội vàng chui ra từ ống cổ áo Hứa Thanh, nhìn hằm hằm Anh Vũ.
"Ngươi dừng miệng!"
Anh Vũ lé mắt quét qua nhìn Linh Nhi, lại nhìn Hứa Thanh một chút, tiếp
tục ngẩng đầu, bày ra chiêu bài thân thể như cây côn, lấy lỗ mũi nhìn người,
tiếp tục ngạo nghễ.
"Ta không đấy!"
Lão tổ Kim Cương Tông lập tức bay qua, nhưng nháy mắt tới gần, Anh Vũ
bỗng nhiên tan biến, thuấn di đến một bên khác mầm nhỏ, lại cắn một cái.
"Ta không!"
Loại tốc độ này, để cho lão tổ Kim Cương Tông cũng đều kinh hãi, đang
muốn tiếp tục đuổi theo, Anh Vũ không ngừng lập lòe, thuấn di vòng quanh
mầm nhỏ, một cái tiếp tục một cái.
"Ta không ta không ta không không không!"
Đang lúc Anh Vũ đắc ý, thân thể bỗng nhiên run lên, mắt nhỏ trợn to, ho ra
một ngụm máu tươi.
"Ta..... á....."
"Ngươi có độc!!"
Nó hằm hằm nhìn mầm nhỏ, mầm nhỏ run rẩy, giờ phút này Anh Vũ lần nữa
ho ra máu, thân thể cũng bắt đầu hư thối, nó cũng đã nhận ra không phải mầm
nhỏ có độc, mà là độc tồn tại bốn phía quanh mình, vì vậy vừa muốn mở miệng,
nhưng lại cấm đầu rơi xuống, sau khi rớt xuống đất, nó liền hoảng sợ nhìn Hứa
Thanh.
Cùng lúc đó, mầm nhỏ nhanh chóng rút bộ rễ của mình lên, chợt nhảy
xuống, điên cuồng giẫm đạp báo thù trên người Anh Vũ.
Anh Vũ kêu rên, muốn bỏ chạy nhưng không làm được, chỉ có thể không
ngừng cuộn mình trên mặt đất, cho đến khi lão tổ Kim Cương Tông xuất hiện,
Anh Vũ không dám di chuyển, trong mắt vô cùng sợ hãi.
Mầm nhỏ cũng không dám tiếp tục, chậm rì lếch lại, tiếp tục gieo mình
xuống.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, ngồi ở một bên, cúi đầu nhìn Anh Vũ vùng
vẫy trên mặt đất.
"Hiện giờ, có thể nói chuyện đàng hoàng chưa?"
Anh Vũ cấp tốc gật đầu, rốt cuộc nó đã biết tại sao phụ thân mình ngày bình
thường lại sợ người trước mắt này rồi, người này không giảng đạo lý, người một
nhà cũng hạ độc.
"Hứa sư bá, vậy…Ngài trước tiên giải độc cho ta được không....." Nói
xong, Anh Vũ lần nữa ho ra máu, hấp hối, thân thể đều muốn nát.
Hứa Thanh vung tay lên, độc trên người Anh Vũ tiêu tán hơn phân nửa, nó
lập tức chấn hưng, nhưng sau khi Hứa Thanh đảo ánh mắt qua, thân thể của nó
liền run lên, vội vàng biến thành nhu thuận.
"Hứa sư bá ta sai rồi, Nhị Ngưu sư bá thật sự để cho ta tới gọi ngươi đi
châm lửa, ta cũng không biết là châm cái gì, hình như là có liên quan cùng mặt
trời."
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, nhìn con Anh Vũ một chút, tốc độ lúc
trước của đối phương, khiến cho hắn cũng có chút ngoài ý muốn, vì vậy hỏi một
câu.
"Ngươi có năng lực gì?"
"Ta biết thuấn di, bên trong con nối dõi của phụ thân ta, ta là tốc độ nhanh
nhất, hơn nữa lực lượng thuấn di của ta bất kể hoàn cảnh ác liệt cỡ nào hay là
nơi phong ấn đều không bị ảnh hưởng, lúc trước phụ thân ta gặp phải nguy
hiểm, đều là ta dẫn gã truyền tống rời đi, tóm lại lão tử..... Ách, tiểu nhân đều
có thể di chuyển."
Anh Vũ nói xong, cẩn thận nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, đang muốn mở miệng, nhưng trong nháy mắt tiếp
theo, tâm thần của hắn bỗng có chỗ cảm giác, đi về phía bên cạnh cửa sổ.
Gió, từ chân trời thổi tới bên trong thổ thành, phòng rung chuyển, cửa gỗ lay
động, cũng thổi tới trên mặt Hứa Thanh, dấy lên sợi tóc của hắn.
Thiên địa xa xa, phong bạo kết nối bầu trời, từng đoàn bão cát như là vụ hải,
không ngừng cuộn mình, không ngừng lan tràn, từng đạo tia chớp lập lòe ở bên
trong, từng tiếng nổ vang truyền khắp bát phương.
Tựa như có Thần Linh ở trong đó, xua đuổi bão cát đi về phía trước, những
nơi đi qua, thiên địa biến sắc, phong vân cuốn động.
Đó là bão cát.
Mà màu xanh kia cũng đang cấp tốc cải biến, cho đến khi hoàn toàn hóa
thành màu trắng.
Vào thời khắc này âm thanh nức nở nghẹn ngào vô cùng mãnh liệt xoay sở,
tựa như bầu trời nổi lên đau buồn, đại địa đang kêu rên, muốn chôn chúng sinh
xuống, để cho vạn vật bồi táng cùng.
Theo bão cát màu trắng xuất hiện, càng có uy áp kinh khủng, phủ xuống
toàn bộ đại mạc.
Bão cát màu trắng, đã đến.
Nó quét sạch đại địa, bao trùm bầu trời, ảnh hưởng tới Khổ Sinh sơn mạch,
khiến cho hết thảy bên ngoài vào thời khắc này, đều trở thành một màu trắng
mông lung, hiện ra nồng đậm không rõ.
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng trọng, cúi đầu đưa mắt nhìn dưới chân của
mình, Ảnh Tử ra ngoài săn bắn, vẫn chưa trở về.