QUANG ÂM CHI NGOẠI

Theo giọng nói Hứa Thanh truyền ra, Ninh Viêm từ trong lầu các không xa

thò đầu ra, ngượng ngập cười một tiếng, rất nhanh chạy đến bên cạnh Hứa

Thanh.

Gã sợ đội trưởng, rất lo bị đội trưởng cùng nhau gọi đi, mà trốn tránh không

có tác dụng, cho nên trong khoảng thời gian này luôn tới chỗ Hứa Thanh để cầu

khẩn.

"Thư Lệnh đại nhân, ta nghĩ rằng, ta có thể làm thư lệnh cho ngài!"

Ninh Viêm lớn tiếng mở miệng.

"Đã tìm được Thanh Thu chưa?" Hứa Thanh liếc mắt nhìn Ninh Viêm.

"Đã tìm được, nhưng nàng ấy..."

Ánh mắt Hứa Thanh lạnh lẽo.

Ninh Viêm lập tức run run một chút, nhanh chóng đổi giọng.

"Lúc trước Thanh Thu đại nhân nhận nhiệm vụ viện trợ Ly Đồ Giáo ở

Nghênh Hoàng Châu, sau đó đi đến Nam Hoàng Châu..."

Hứa Thanh gật đầu, không có mở miệng.

Ninh Viêm nhanh chóng rời khỏi, sau khi đi được rất xa, gã mới nhẹ nhàng

thở ra, sau đó thầm nghĩ, trong nửa tháng này trên người Hứa Thanh rõ ràng

nhiều hơn một chút khí thế, gã hiểu, đó chính là vận khí Phong Hải Quận vờn

quanh tạo thành uy áp.

Loại uy áp này, khiến cho Hứa Thanh mặc dù chỉ là Nguyên Anh một kiếp,

nhưng trên người của hắn có được vận khí một Quận, người bình thường rất

khó đối kháng.

Không để ý tới Ninh Viêm, Hứa Thanh quay người đi đến Tàng Điển Các

của Chấp Kiếm Cung.

Trong nửa tháng này Hứa Thanh thường xuyên đi vào trong đó, vả lại hắn

đã thân thỉnh, Phụng Hành Cung và Ti Luật Cung, còn có điển tịch phủ Quận

Trưởng, cũng đều được đưa tới.

Số lượng rất nhiều.

"Hứa Thanh ca ca, Thanh Thu là ai vậy?"

Trên đường đi đến Tàng Điển Các, bên trong ống tay áo bên phải Hứa

Thanh lộ ra một con tiểu bạch xà, mở to đôi mắt thiên chân vô tà, tò mò hỏi một

câu.

"Một người bạn khi còn nhỏ, về sau gặp thì ta sẽ giới thiệu cho ngươi một

chút."

Hứa Thanh cúi đầu, giơ tay trái lên nhẹ nhàng vuốt ve trên đầu tiểu bạch xà,

ôn nhu mở miệng.

Hứa Thanh vuốt ve khiến cho tiểu bạch xà rất thoải mái, ánh mắt cũng híp

lên, truyền ra tiếng cười như chuông bạc.

"Ọt ọt ọt ọt."

Hứa Thanh cũng cười, lúc trước dưới Linh Uyên, trước lúc hắn mất đi ý

thức, Linh Nhi lại một lần nữa cứu được hắn.

Mà Linh Nhi tu hành và hấp thu vận khí Cổ Linh, trên thực tế vẫn chưa

hoàn thành, quá trình này rất chậm chạp, cho nên hiện giờ nàng chỉ có thể lấy

bộ dạng tiểu bạch xà, quấn quanh trên cổ tay phải của Hứa Thanh.

Cứ như vậy, Hứa Thanh về Tàng Điển Các, tiếp tục tra tìm tất cả điển tịch

cùng tài liệu trong này, thời gian cứ thế trôi qua, ba ngày qua đi.

Hứa Thanh có chút tiếc nuối, tuy rằng cũng có thu hoạch nhưng cũng không

phải rất nhiều.

Hắn muốn tìm, là giới thiệu cùng với làm thế nào để khiến mệnh đăng hoàn

toàn dung nhập bản thân.

Đội trưởng cũng đã từng nói qua việc này, bao nhiêu năm qua đã có rất

nhiều người đều đang thử nghiệm làm, nhưng không có tác dụng, không ai

thành công.

Nhưng thông qua những ngày lật xem sách cổ, Hứa Thanh biết lời của đội

trưởng cũng không hoàn toàn chính xác.

Trong lịch sử, đã có người thành công.

Đó là vào thời điểm nửa khuôn mặt Thần Linh còn chưa tới, thậm chí trước

cả khi phía xa Cổ Linh Hoàng nhất thống, có một vị Viễn Cổ Chúa Tể, đã đi

một con đường ngược chiều.

Nói như vậy, sau khi bản thân tu sĩ đạt đến cấp độ Chúa Tể, mới có thể cải

biến huyết mạch bản thân, để cho trong cơ thể đản sinh ra mệnh đăng, thế hệ

phía sau liền có thể hưởng thụ phúc trạch, hình thành mệnh đăng lúc Trúc Cơ.

Nhưng đường mà vị Chúa Tể kia đi, là ngược lại.

Vị này cùng đường với Hứa Thanh, là lúc Trúc Cơ chém giết người nối dõi

của Chúa Tể Cổ Hoàng, lấy mệnh đăng ra và dung nhập bản thân, sau khi trải

qua cửu tử nhất sinh, hết lần này tới lần khác lại thật sự làm được việc đưa

mệnh đăng dung nhập vào trong huyết mạch của chính mình, hoàn toàn hóa

thành vật của bản thân, từ đó về sau trải qua rất nhiều hạo kiếp sinh tử, một

bước lên trời, trở thành Chúa Tể.

Bên trong điển tịch cổ của Quận Thừa, chỉ có đôi câu vài lời giới thiệu đối

với vị Chúa Tể đó, dẫu sao cũng quá mức cổ xưa.

Thậm chí chút tin tức ấy, cũng là bởi vì trên người của vị ấy xuất hiện loại

sự tình nghịch thiên như vậy, mới có thể được ghi chép lại.

Về phần thiệt giả, không dễ phân biệt.

"Thiên Ngoại Chi Quang?"

Hứa Thanh thì thào, bên trong ghi chép của vị Chúa Tể kia, có đề cập tới

bốn chữ này, tựa hồ sở dĩ đối phương có thể dung hợp mệnh đăng, là bởi vì một

loại vật thần bí tên là Thiên Ngoại Chi Quang.

Nhưng thông tin về Thiên Ngoại Chi Quang, chỉ đề cập qua ở trong ghi

chép về vị Chúa Tể này, những ngày qua, Hứa Thanh không tìm được chút

manh mối nào ở trong bất luận điển tịch nào khác.

Thậm chí mấy ngày trước Hứa Thanh còn hỏi ý kiến sư tôn, Thất gia cũng

chưa từng nghe qua vật ấy, mà Hứa Thanh cũng đã hỏi bên chỗ Diêu Hầu, đối

phương cũng đã báo cho bạn hữu trong Hoàng Đô để hỏi giúp hắn một câu.

Hứa Thanh mang theo tiếc nuối trở về Thư Lệnh ti, xử lý công văn các Châu

đưa tới, cho đến sau buổi trưa hôm nay, hắn nhận được truyền âm của Diêu

Hầu.

"Hứa Thanh, tin tức ngươi muốn tìm, ta đã tra được giúp ngươi một chút, vả

lại cũng có một vật chuyển giao cho ngươi, ngươi tới phủ của ta một chuyến

được chứ?" Mắt Hứa Thanh sáng lên, lập tức đứng dậy rời khỏi Chấp Kiếm

Cung, đi thẳng đến Diêu phủ.

Trên đường hắn nhìn thấy Quận Đô hối hả, nụ cười trên mặt mọi người rõ

ràng nhiều hơn không ít so với lúc trước.

Tố Đan bọn họ từng ăn, thật ra đã không còn độc, điểm này thì lúc trước

Diêu Hầu cùng với sư tôn đã triệu tập toàn bộ đại sư đan đạo trong Phong Hải

Quận, nghiên cứu tỉ mỉ qua.

Cũng tuyên bố rằng không có độc.

Nhưng việc cùng một nhịp thở cùng với bản thân của mình, dĩ nhiên mọi

người đều sẽ đa nghi, cho nên có không ít người vẫn còn nghi vấn đối với việc

này, vì vậy Diêu Hầu đề nghị lấy loại đan khác vô hại làm danh xưng hóa giải.

Cho nên, sẽ có một loại đan dược tên là Giải Tố Đan, không cần trả phí,

cung cấp cho toàn bộ nhân tộc Quận Đô.

Thực tế hiệu dụng của đan đó, chỉ đơn giản là cường thân kiện thể.

Cuối cùng, tất cả đều vui vẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc