QUANG ÂM CHI NGOẠI

Âm thanh này vang lên, mặt đất Hoàng Đô chấn động, vô số kiến trúc cũng

chấn động theo, ngay cả trận pháp của Đô thành đều lấp lóe ánh sáng rực rỡ,

trên bầu trời hiện lên từng tia cầu vồng, giống như điềm lành vậy.

Vô số cường giả của các thế lực trong Đô thành, sắc mặt từng người đều vô

cùng nghiêm trọng, sắc mặt của một số ít người trong đó nhanh chóng thay đổi,

trong lòng cuồn cuộn sóng lớn.

Đúng thật là Hứa Thanh đến, chỉ trong thời gian một ngày đã tác động đến

tâm thần của quá nhiều người.

Theo người khác thấy Hứa Thanh có thực lực kinh người, khiến cho Thiên

Vương ngã xuống, ngồi trên một nửa đại vực, còn kết thành đồng minh với Tế

Nguyệt đại vực, từng có kinh nghiệm giết Thần hiếm thấy.

Những chuyện này người bình thường có một điều cũng đã là hạng siêu

phàm thoát tục, càng khỏi cần nói Hứa Thanh có toàn bộ.

Nhất là hắn mạnh mẽ vào trận, để lộ phong cách làm việc, Thự Quang Chi

Dương chấn nhiếp bốn phương tám hướng, sau đó bái tượng Đại Đế, vô số năm

nay đây là lần thứ tư Chấp Kiếm Đại Đế truyền tới âm thanh khôi phục.

Một loạt chuyện này khiến cho Hứa Thanh không thể không bị chú ý.

Lúc này, đáy lòng lão tổ Kim Cương Tông cũng đang cảm khái, mặc dù hắn

không dám truyền âm với Hứa Thanh vào lúc then chốt này, nhưng dao động

trong lòng hắn không hề nhỏ.

Hắn cảm thấy theo như sách cổ hắn xem, bình thường nhân vật chính sẽ

không như vậy, trước giờ đều là làm việc khiêm tốn… Chỉ có đối thủ của nhân

vật chính, nhân vật phản diện lớn siêu cấp nào đó trong sách cổ, sau khi thắng

trận trở về, nhân vật này mới sẽ có tình tiết chấn động bốn phương tám hướng

này.

Hắn từng nghiên cứu tình tiết như vậy đa số đều là để làm nổi bật sự đáng

sợ của kẻ địch và dựng lên một mục tiêu cho nhân vật chính, sau đó từng bước

để nhân vật chính chiến thắng, từ đó khiến người đọc có cảm giác vui vẻ nhân

vật nhỏ chiến thắng nhân vật lớn.

“Chuyện này… Chủ tử, làm ngược rồi…”

Đáy lòng lão tổ Kim Cương Tông hơi run lên, hắn cảm thấy chuyện xảy ra

trên người Hứa Thanh chênh lệch rất lớn so với sách cổ hắn xem.

Hắn còn như vậy, càng không cần nói đến những người khác ở Hoàng Đô

không hiểu Hứa Thanh.

Từ lịch Huyền Chiến đến nay, cũng ít ai làm chấn động cả Đô thành như

biểu hiện của Hứa Thanh.

Nhất là Chấp Kiếm Đại Đế sống lại, chuyện lớn này tới có thể ghi vào trong

lịch sử của Nhân tộc.

Tượng của Chấp Kiếm Đại Đế trong ghi chép của sách cổ, từ đầu tới cuối

đều ở trong trạng thái ngủ say, chỉ có lúc người chấp kiếm của các nơi khảo

hạch mới sẽ có phân niệm tản ra, chất vấn lòng trách nhiệm.

Trước lúc này, nó từng khôi phục ba lần.

Lần đầu tiên là thời kỳ Đông Thắng Nhân Hoàng, sau khi Nhân tộc trải qua

đại chiến, trước khi cung chủ Chấp Kiếm cung khi đó Trần Thư Yến chết đã

triệu hoán Đại Đế, khẩn cầu thức tỉnh.

Lúc đó, lần đầu tiên Chấp Kiếm Đại Đế khôi phục, cũng chính là lần khôi

phục đó khiến cho Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc ngại một số nhân quả, không

lựa chọn diệt tộc.

Lần thứ hai là thời kỳ Kính Vân Nhân Hoàng, lúc Tử Thanh Thái Tử bị vạn

tộc bao vây tấn công, cung chủ Chấp Kiếm cung Vương Khẳng từng cầm kiếm

vào cung… Sau đó, không còn trở về.

Hôm đó Chấp Kiếm Đại Đế đã khôi phục, ngóng nhìn phía Nam, truyền ra

một tiếng thở dài.

Lần thứ ba, cách hiện tại không quá xa xôi, đó là thời khắc Huyền Chiến

Nhân Hoàng đăng cơ, Đại Đế khôi phục, ngóng nhìn về phía hắn, trong mắt có

ý sâu xa, có nghiêm nghị, còn có mong đợi.

Sách cổ ghi chép hôm đó Đại Đế từng truyền âm cho Nhân Hoàng, lời nói

cụ thể ngoài Nhân Hoàng ra không ai biết. Người ngoài chỉ có thể thấy sau khi

Nhân Hoàng im lặng mấy nhịp thở, bái một cái với Đại Đế, ánh mắt kiên định.

Bây giờ là lần thứ tư.

Trong phút chốc, vô số ánh mắt, vô số thần niệm, từ các nơi trong Đô thành

ào ào tập trung lại, chuyện này cũng nhanh chóng lan rộng ở đại vực Nhân tộc

giống như gió bão.

Giờ phút này, lời thảo luận và truyền âm tới từ bốn phương tám hướng cũng

vang vọng ở Tâm Linh hải.

Tình báo về Hứa Thanh không phải bí mật đối với các nơi của Đô thành,

vấn tâm vạn trượng của hắn càng là như vậy.

Cho nên rất nhanh các nơi đều đoán được nhân quả.

“Trong tin tức của Hứa Thanh có một điều trọng điểm, hắn là người chấp

kiếm vấn tâm vạn trượng đầu tiên từ lịch Huyền Chiến tới nay! Chuyện này có

lẽ chính là nguyên nhân Đại Đế khôi phục vì hắn!”

Công chúa An Hải đứng trước cửa sổ ở Phượng Dương Các trong hoàng

cung, nhìn về phía tượng của Chấp Kiếm Đại Đế, trong đầu hiện lên đủ chuyện

liên quan tới Hứa Thanh, lúc lâu sau, nàng thu ánh mắt về, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Đại Đế khôi phục vì hắn, chuyện này… Trông như chăm sóc, nhưng tại sao

ta lại có một cảm giác giống như ủy thác?”

Cùng lúc này, trong phủ Thất hoàng tử, Thất hoàng tử nhắm mắt, lặng lẽ

ngồi trong lầu các ở trong phủ, phía sau hắn có mấy chục tu sĩ, tất cả đều im

lặng.

Cả lầu các yên tĩnh, nhưng nhìn thật kỹ sẽ có thể nhìn thấy bàn tay trong

ống tay áo của Thất hoàng tử không biết đã nắm chặt từ khi nào.

Còn phủ Thập hoàng tử, người ngoài cho rằng Thập hoàng tử trước giờ

ngang ngược càn rỡ, tính cách táo bạo, hắn nổi giận trước mặt tôi tớ, nhưng ở

chỗ không ai thấy, dưới vẻ mặt bạo ngược của hắn lại có sự u ám chợt lóe qua

rồi biến mất.

Giờ phút này, hoàng tử khác cũng đều có suy nghĩ khác nhau ở các nơi của

mình, còn cảm xúc bề ngoài và nội tâm có đồng nhất hay không, thì người

ngoài không biết.

Còn có một số quyền quý và Thiên Vương ở đỉnh phong, giống như đại tể,

thái úy… Biểu cảm của bọn họ bình tĩnh hơn rất nhiều, không nhìn ra quá nhiều

gợn sóng, chỉ là đa số ánh mắt sau khi ngóng nhìn tượng Chấp Kiếm Đại Đế, rồi

lại nhìn hoàng cung, đều có ý sâu xa

Bình luận

Truyện đang đọc