QUANG ÂM CHI NGOẠI

Nhân tộc trong lồng giam vẫn chết lặng như trước, trải qua nhiều ngày hành

hạ cùng với hai tộc thi pháp, khiến cho ý thức của bọn họ đều đã sắp tan vỡ, dù

là nhìn thấy Hứa Thanh, trong mắt cũng đều không có thần thái.

"Lý tỷ tỷ... Trần a di....." Linh Nhi đi đến trước lồng giam, nhìn qua thân

ảnh bên trong, giọng nói mang theo tiếng khóc.

Hứa Thanh lặng lẽ đi đến, phất tay tản Triêu Hà Quang ra, hắn giơ tay lên

mở lồng giam ra, oanh một tiếng, đám người bên trong giống như là hàng hóa

vậy, đổ xuống lăn ra.

Nhưng đều được Hứa Thanh cẩn thận che chở, khiến cho mặc dù bọn họ rơi

lả tả, nhưng cũng không tạo ra thêm nhiều thương vong hơn nữa.

Chỉ là ánh mắt khi nhìn những lớp phía dưới trong lồng giam, khiến cho nội

tâm Hứa Thanh vô cùng trầm thấp.

Dưới đáy lồng giam, phần lớn đều đã bị đè ép thành thịt nát, mấy trăm

người hòa hợp lại với nhau, có chút ngay cả mặt mũi cũng không nhận ra...

"Phán Nhạn đâu....."

Hứa Thanh thì thào trong lòng, đi về mấy cái lồng giam kế tiếp, mở ra nhìn

một cái, nhìn qua những tộc nhân quen thuộc kia, nhìn qua những thân hình

máu thịt mơ hồ đó, nhìn qua những đống thịt nát nhìn thấy mà giật mình ấy, tâm

Hứa Thanh, dâng lên nồng đậm bi thương.

Hắn đã trải qua nhân gian thê thảm, nhưng vẫn không cách nào hờ hững đối

với cái dạng địa ngục này.

Nhất là vào hai tháng trước, những người này đều là từng sinh mệnh tốt đẹp,

Hứa Thanh còn cảm nhận được sự thuần phác hiếm thấy ở trên người bọn họ,

cảm nhận được thiện lương khó tìm.

Trong đêm tối rét lạnh, bọn họ hợp thành một đoàn, sưởi ấm lẫn nhau,

nguyện ý dùng ấm áp của bản thân, truyền cho đồng tộc rét lạnh hơn.

Nhưng hôm nay....

Hứa Thanh nhắm mắt lại, sát ý trong lòng không bởi trận giết chóc đó trước

mà giảm bớt, ngược lại càng thêm nồng đậm mãnh liệt hơn, chồng chất ở trong

lòng, ép tới lệ khí của hắn không ngừng hình thành, có chút không thở nổi.

Bởi vì, bên trong đống thịt nát trong lồng giam, hắn nhìn thấy một nửa

khuôn mặt.

Mặt của vị nữ tử làm điểm tâm ăn thật ngon, cũng chính là đạo lữ của Thạch

Phán Quy.....

Thân thể của nàng, đã bị ép thành bùn.

Hứa Thanh lặng lẽ rời khỏi, mở ra chiếc lồng giam cuối cùng, trong đám

người rơi lả tả, ánh mắt của hắn ngừng lại ở dưới đáy trong góc lồng giam.

Chỗ đó, có một góc quyển sách.

Một khắc nhìn thấy, thân thể Hứa Thanh không thể khống chế mà không

ngừng run rẩy, hắn phất tay về sau, khu vực thịt nát này dần dần bị đẩy ra, lộ ra

một tiểu cô nương.

Xiêm y của nàng giao hòa lại cùng với thịt nát, thân thể gầy ốm chỉ còn lại

có non nửa, hai tay cùng nửa người trên không nhiều lắm đang ôm một quyển

dược điển.

Ôm rất chặt, rất dùng sức.

Dường như, đây là chấp niệm cuối cùng, là hi vọng cuối cùng của nàng.

Nàng cúi đầu ở trong góc, sắc mặt trắng bệch không có chút huyết sắc,

giống như đã ngủ rồi vậy.

Hứa Thanh cảm thấy ngực mình quá đau đớn, hắn cố gắng hít vào một hơi,

nhưng thân thể vẫn run rẩy như trước, trong đầu không cách nào khống chế hiện

ra cảnh tượng hai tháng trước.

Trong cảnh tượng, một thân ảnh gầy yếu, mang theo khiếp đảm, cầm một củ

khoai lang, hỏi hắn về thảo mộc.

Trong cảnh tượng, đứa bé này lấy ra một gốc tiểu thảo, hỏi mình về tri thức.

Ánh mắt khát vọng đối với tri thức như vậy, khiến cho Hứa Thanh hồi tưởng

rất sâu, cho nên hắn đã đưa ra cuốn dược điển của mình, nhận người đệ tử thứ

nhất bên trong dược đạo của mình.

"Lão sư, chúng ta còn có thể gặp nhau sao?"

Đây là câu nói sau cùng của tiểu cô nương.

Giờ phút này, trong mắt Hứa Thanh, tiểu cô nương giống như đang ngủ hình

như ngẩng đầu, sợ hãi nhìn chính mình, hỏi ra một câu vang vọng trong đầu óc

của hắn.

"Chỉ cần không chết, cuối cùng sẽ lại gặp nhau."

Hứa Thanh thì thào, những lời này rất tốt đẹp, chỉ là... Nếu như đã chết, sẽ

không thấy được.

Hứa Thanh đứng ở nơi đó hồi lâu, thật lâu sau…

Cho đến khi tiếng khóc của Linh Nhi cùng với tiếng gào thét bi phẫn của lão

tổ Kim Cương Tông, tựa như từ địa phương xa xôi truyền đến, vang vọng

truyền vào lỗ tai của hắn, từ từ trở nên rõ ràng, cũng kéo suy nghĩ của hắn trở về

với thực tế.

"Linh Nhi....." Giọng nói của Hứa Thanh trở nên cực kỳ khàn khàn, hắn

quay đầu nhìn Linh Nhi đang thút thít nỉ non.

Linh Nhi chạy tới, ôm lấy Hứa Thanh, thân thể run rẩy, cảnh tượng sinh tử

thế này, nàng ít khi chứng kiến, cho nên rất khó có thể thừa nhận.

Mà đám người chung quanh cũng chầm chậm khôi phục, không khí bi

thương và tiếng thút thít nỉ non, dần dần càng lúc càng nhiều, cho đến khi một

thân ảnh lảo đảo đi tới, quỳ gối trước mặt Hứa Thanh.

"Tiền bối....."

Người đến là Thạch Phán Quy, thân thể của y suy yếu, đôi mắt đỏ thẫm,

nước mắt là máu, biểu cảm vặn vẹo, cả người đều đang điên cuồng áp chế, run

rẩy nhìn Hứa Thanh.

Y biết thê tử và muội muội của mình tử vong, trong mắt của y cũng chỉ có

tử ý, chỉ là cho đến thời điểm này, y vẫn cố nén hết thảy.

Bởi vì y biết rõ, mình phải nói cho Hứa Thanh biết về tung tích của Quốc

chủ.

"Xin tiền bối, cứu Quốc chủ....."

"Quốc chủ bị Quốc sư liên minh hai tộc bắt đi đến Thánh thành, lúc ấy ta

nghe bọn họ nói, muốn luyện hóa Quốc chủ thành khí linh, để sửa chữa khôi

phục lại Kính Bảo."

Hứa Thanh nhìn qua Thạch Phán Quy, sau mấy hơi thở liền quay đầu, nhìn

tới chỗ tiểu cô nương.

Thạch Phán Quy cũng tương tự nhìn lại, thân thể càng lúc càng run rẩy hơn,

hai tay gắt gao nắm chặt, bi thống trong nội tâm hóa thành một ngụm máu tươi

phun ra, lộ ra nụ cười thảm.

Hứa Thanh lặng lẽ đi tới, đi đến trước mặt tiểu cô nương, ngồi xổm người

xuống, vuốt đôi mắt của nàng.

"Phán Quy, muội muội của ngươi ngủ rồi, không nên quấy rầy nàng, các

ngươi tại ở nơi này..... Chờ ta."

"Ta đi đưa Quốc chủ của các ngươi, trở về."

Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng, đứng người lên, sau đó truyền ra giọng nói

bình tĩnh.

"Linh Nhi, ngươi có thể ở chỗ này bảo vệ bọn họ không?"

"Ta có thể!" Linh Nhi lau nước mắt, dùng sức gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc