QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Không cần khẩn trương, lần này ngươi mang theo bao nhiêu tiền?" Tam

điện hạ cười tủm tỉm mở miệng.

Hoàng Nhất Khôn sững sờ.

Tam điện hạ mắt thấy như thế, lông mày nhướng lên.

"Người này thật là không có quy củ, được rồi, ta giải thích với ngươi một

chút, ngươi hẳn là đánh không lại ta đấy, nhưng ta biết rõ ngươi ở Huyền U tông

rất khổ sở, thật ra mọi người đều là người một nhà, người một nhà sẽ không làm

khó dễ nhau."

"Hết thảy đều vì sinh ý mà thôi, ta cũng không gạt ngươi, giá thị trường là

một nghìn vạn linh thạch, ngươi cho ta thì ta nhận thua, hơn nữa ngươi cứ yên

tâm, ta nhất định sẽ biểu diễn việc này thật là tuyệt vời cho người ta xem, ta có

thể công khai nói ra là bị ngươi đánh bại, thậm chí còn có thể cho ngươi lưu ảnh

làm kỷ niệm."

"Cho ngươi nở mày nở mặt mà trở về, rất tốt."

Hoàng Nhất Khôn nghe đến đó thì đôi mắt trợn to, theo bản năng lắc đầu.

Tam điện hạ đang cười ha hả, bộ dạng sinh ý thật dễ làm, nhưng khi nhìn

thấy Hoàng Nhất Khôn lắc đầu thì nụ cười của y vẫn không đổi, nhưng lời nói

ra lại làm cho tâm thần Hoàng Nhất Khôn nổ vang.

"Không đồng ý ư? Không sao, vẫn có thể thương lượng, ngón tay này của

ngươi không tệ, lấy ra gán nợ là được."

Nói xong Tam điện hạ không đợi Hoàng Nhất Khôn vùng vẫy, liền trực tiếp

rặc rặc một tiếng, tách ra ngón trỏ của Hoàng Nhất Khôn...

Tiếng kêu thê lương thảm thiết lập tức truyền ra từ trong miệng Hoàng Nhất

Khôn, Tam điện hạ vung tay lên thì một cỗ đại lực lập tức tản ra, Hoàng Nhất

Khôn trực tiếp bị đánh bay ra thật xa rơi vào trên bậc núi.

Oanh một tiếng, Hoàng Nhất Khôn phun ra máu tươi và sắc mặt trắng bệch,

thần sắc mang theo hoảng sợ vô cùng, vừa muốn nhìn sang thì bên tai lập tức

truyền đến âm thanh cười ha hả của Tam điện hạ.

"Ngươi thắng, không tiễn nha."

Hoàng Nhất Khôn nghe vậy liền giật mình một cái, sau đó cúi đầu nhìn cánh

tay phải rực rỡ của mình, nguyên bản bàn tay năm ngón, bây giờ đã thành bốn

ngón, một cỗ cảm giác bi phẫn lập tức từ trong lòng xông thẳng tới đỉnh đầu.

"Đây là cường đạo!!"

Bi phẫn mãnh liệt khiến cho Hoàng Nhất Khôn cảm thấy trước mắt cũng có

chút mơ hồ, nhất là nghĩ đến mình đã dùng tích góp cả đời để chế tạo ra năm

ngón tay này, cứ như vậy liền tặng không một ngón, trong lòng của gã lập tức rỉ

máu.

Nhưng...Gã không dám đi đòi lại, tên Tam điện hạ kia thật đáng sợ, người

này khiến cho gã cảm thấy cực kỳ khủng bố.

Trong lúc chỉ dám âm thầm oán giận, gã hơi nhoáng một cái thân thể muốn

bay lên không đi thật xa, nhưng nhớ tới các ngọn núi trong Thất Huyết Đồng

đều cấm bay, vì vậy tâm tình càng thêm đau khổ, chỉ có thể cất bước đi về phía

dưới núi.

Gã không muốn ở lại trên ngọn núi thứ bảy...

Chỉ là đi tới đi lui, gã lại nhìn thấy một người.

Một nữ nhân cường tráng cao lớn đang khoanh chân ngồi trên cái ghế đá

cách đó không xa.

Chẳng những thân hình đối phương cao lớn mà cơ bắp toàn thân còn giống

như sắp muốn nổ ra rồi vậy, thậm chí còn có thể nhìn thấy từng sợi gân xanh

trên người, nhất là thanh đại kiếm được cắm ở một bên, chỉ nhìn qua thôi cũng

thấy mà giật mình.

Đại kiếm dài hơn một trượng và rộng đến một xích, toàn thân đen nhánh

đồng thời bên trên còn tản mát ra sát khí kinh người, người này, chính là Nhị

điện hạ nhận được chiến thư của Hoàng Nhất Khôn tối nay.

Một màn này khiến cho trái tim Hoàng Nhất Khôn chấn động mãnh liệt,

bước chân cũng tức khắc dừng lại.

Mà nháy mắt khi gã dừng lại, Nhị điện hạ cũng mở mắt ra, ánh mắt lạnh như

băng nhìn Hoàng Nhất Khôn, trong một tích tắc toàn thân trực tiếp bạo phát ra

một luồng khí huyết ngập trời, khiến cho bốn phía lập tức nhấc lên phong bạo.

"Thân thể nửa bước Kim Đan!!!" Cơn bão từ phía trước đập thẳng vào mặt,

tất cả pháp khiếu trong cơ thể của Hoàng Nhất Khôn cũng đều rung động lắc lư,

một cỗ khí thế hung mãnh cuồng bạo theo Nhị điện hạ đứng lên, lập tức bộc

phát.

Hoàng Nhất Khôn xém chút nữa hồn phi phách tán.

"Điều này...làm sao có thể, cái này là thứ nhân tộc có thể đạt tới được sao,

thứ này ngay cả những dị tộc có thiên phú luyện thể cũng không nhất định có

thể đạt tới trình độ thân thể đặc biệt thế này cơ mà, đây là không tu mệnh hỏa

mà lấy pháp khiếu để bồi dưỡng thân thể, chỉ đi theo đường luyện thể!! Kể cả

bên trong Liên Minh Bảy Tông cũng không nghe nói có vị đệ tử nào có thể làm

được đến mức này!"

Toàn thân Hoàng Nhất Khôn run rẩy, mắt thấy Nhị điện hạ huyết khí thao

thiên đi tới, gã cảm thấy nữ tử trước mắt này không thể chiến thắng, uy thế

không gì sánh kịp vì vậy lập tức vội vàng hô to.

"Chờ một chút..."

Nhưng không đợi lời gã nói xong, sau một khắc Nhị điện hạ đã đến gần kề,

đại kiếm quét ngang rồi trực tiếp hạ một kiếm xuống.

Âm truyền nổ tung vang vọng khắp bát phương, một nén nhang sau Hoàng

Nhất Khôn phun ra máu tươi, thân thể tràn đầy máu bầm bị cuốn ra ngoài, sau

khi rơi xuống thì bi phẫn trong lòng đã đạt đến cực hạn, chẳng những gã không

dám quay đầu lại, mà còn nhanh chóng chạy trốn như điên.

Bàn tay phải của gã lại mất đi một ngón, lúc này chỉ còn lại có ba ngón tay.

Mà giờ khắc này trên đỉnh núi của ngọn núi thứ bảy, trong một tòa lầu có hai

thân ảnh đang đứng ở nơi đó, chính là Thất gia và người tôi tớ của lão.

Thất gia cũng đang chú ý tới một trận chiến này, mắt thấy tình huống như

thế lão cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.

"Lão Tam là một tên hám lợi, vì một cái ngón tay mà ngay cả tôn nghiêm

cũng có thể bán đứng!"

"Còn có lão Nhị nha, biết rõ nó là người lỗ mãng...ài, nhưng mệnh của nó

cũng thật tốt, tháng trước truyền âm cho ta, nói mình nhặt được một con Đại

Bàng tộc mở Thiên Cung tu vi Kim Đan chuyên môn luyện thể, đối phương

đang bay trên trời thật ổn định thế nào lại vừa đúng lúc Viêm Hoàng bay ngang

qua, vì vậy bị Viêm Hoàng một đầu đâm chết, mà sau khi nó nuốt Kim Đan của

con Đại Bàng vào, vậy mà cũng thuận lợi chứ không bị bạo thể, ngược lại còn

tấn cấp...loại sự tình này, cũng chỉ có nó tin, ngươi tin không?"

Người tôi tớ ở bên cạnh trầm mặc, đáy lòng cũng dâng lên sóng lớn ngập

trời, một lát nói không ra lời.

Bình luận

Truyện đang đọc