QUANG ÂM CHI NGOẠI

Giờ phút này ngoài tiệm thuốc, gió vẫn đang dữ tợn gào thét, truyền ra âm

thanh bén nhọn, hiện ra cảm giác kinh khủng như trước, mà khí tức của toàn bộ

mấy nghìn tu sĩ bộ tộc Thủ Phong lãnh ngạo, cũng khiến cho thổ thành càng lúc

càng trở nên ngưng trọng và băng hàn hơn.

"Tiểu tặc kia bây giờ sợ là đang quỳ gối trước mặt lão tổ cầu xin tha thứ

rồi!"

"Hừ, nếu cầu xin tha thứ có tác dụng, vậy thì thiên hạ này liền hoàn toàn

thái bình."

"Ăn trộm thánh vật của tộc ta, dựa theo thói quen của lão tổ, người này sắp

bị lột da xuống, chế tạo thành một cái phong đăng, lấy thi thể kia làm dầu đốt

lửa, đặt linh hồn ở bên trong không ngừng đốt cháy."

Từng tên tộc nhân của bộ tộc Thủ Phong cười lạnh, nhất là mấy người áo

bào trắng từng giao thủ cùng Hứa Thanh, giờ phút này đáy lòng từng người đều

đang hưng phấn chờ mong.

"Tiểu tặc kia hôm ấy kiêu ngạo bao nhiêu, thì hôm nay sẽ thê thảm bấy

nhiêu!"

"Cướp đi thánh vật của chúng ta, lại tránh được truy sát của chúng ta, người

này quả thật có chút bản lĩnh, nhưng đều không có tác dụng, trước mặt thực lực

tuyệt đối, hắn đã định trước kết quả đắng chát."

"Nếu như lão tổ biến hắn thành đèn đốt, ta nhất định phải mượn tới, đặt ở

bên trong động phủ của ta vuốt vuốt đùa một phen."

"Còn có con Anh Vũ cùng với ác linh kia!"

Mấy người áo bào trắng giao thủ cùng Hứa Thanh hôm ấy đang tụ họp cùng

một chỗ, cười khẽ nghị luận, trong mắt cũng lộ ra chờ mong, thi thoảng lại nhìn

về tiệm thuốc.

Mặc dù thời gian lão tổ đi vào có hơi lâu rồi, nhưng bọn họ không có bất kỳ

lo lắng nào, coi như là bốn vị tộc lão tu vi Linh Tàng cũng cho rằng như vậy.

Bọn họ nhìn cửa lớn đóng chặt của tiệm thuốc, không có cảm nhận được bất

cứ ba động gì ở bên trong, đây là bình thường, lấy tu vi lão tổ, sau khi đi vào thì

người thấy căn bản cũng không có năng lực đánh trả.

"Có lẽ chỉ cần liếc mắt, tâm thần người ở bên trong liền sụp đổ."

"Nghe nói trước kia lúc lão tổ đi ra bên ngoài du lịch, ưa thích chế tạo đối

thủ thành từng món đồ chơi nhỏ, chắc là ở bên trong đã có mạch suy nghĩ chế

tạo đồ chơi mới."

"Có chút ý tứ." Lúc bốn vị Linh Tàng đang nói giỡn với nhau, từng tu sĩ đến

từ thế lực bốn phương bên ngoài thổ thành chú ý đến nơi đây cũng đều cảm

khái, bọn họ biết rõ lần này bộ tộc Thủ Phong xuất động, chỉ sợ không phải diệt

đi một cái tiệm thuốc đơn giản như vậy.

"Mà cả tòa thổ thành nơi đây, sẽ trở thành tử ngục."

"Thậm chí dựa theo thói quen của tộc này, nói không chừng còn tạo lên một

trận gió quanh năm không tiêu tan ở đây, dùng nó để cảnh báo cho thế nhân biết

tới sự cường hãn cùng kinh khủng của bọn họ."

Trong khi những tu sĩ ngoài thổ thành cùng với bộ tộc Thủ Phong chờ đợi

bên trong thổ thành đều đang thấp giọng đàm luận, thời gian chậm rãi trôi qua,

cho đến khi trôi qua một canh giờ.

"Nhưng mà, các ngươi có cảm thấy kỳ kỳ hay không, thời gian vị lão tổ bộ

tộc Thủ Phong đi vào có chút hơi dài rồi đúng không?"

Đến lúc này, đã có người cảm giác có chút không đúng rồi, vô luận là ngoài

thổ thành hay là trong thổ thành, số lần tu sĩ nơi đây nhìn về tiệm thuốc càng lúc

càng nhiều.

Cho đến khi bốn vị tộc lão Linh Tàng của Thủ Phong tộc kia cũng đều cảm

thấy thời gian đúng là đã lâu một cách bất thường, lúc bọn họ nhìn lẫn nhau một

chút, đang muốn tới gần, thì đúng lúc ấy tiệm thuốc bị vạn chúng chú mục kia,

cánh cửa lớn bỗng cọt kẹt..t..tttt một tiếng, từ bên trong mở ra.

Nháy mắt khi mở ra, vô số ánh mắt lập tức hội tụ nhìn qua, trong những ánh

mắt này mang theo chờ mong, mang theo hưng phấn, mang theo vẻ chú ý,

nhưng trong nháy mắt tiếp theo, mọi ánh mắt cũng đều đọng lại một chút.

Trong cửa lớn tiệm thuốc, lão tổ bộ tộc Thủ Phong mang theo vẻ mặt cung

kính, chầm chậm rời khỏi, vừa lùi lại trong miệng còn vừa truyền ra lời nói.

"Quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi rồi."

"Là ta không hiểu chuyện, gây thêm phiền toái cho các ngươi rồi."

Lão tổ cúi đầu khom lưng, thần sắc mang theo cung kính trước đó chưa từng

có, sau khi rời khỏi cửa lớn lão thậm chí còn chắp tay, xoay người cúi đầu về

bên trong tiệm thuốc.

"Thánh vật còn dư lại, ta sẽ lập tức kêu người chuyển giao tới đây, chúng nó

là một bộ, tách ra mà nói thì có chút không thích hợp, ở lại chỗ ta lại càng

không an toàn."

"Về sau chư vị có chuyện gì chỉ cần bóp miếng ngọc bội kia là được, bất kể

đang làm chuyện gì, ta đều sẽ trước tiên chạy tới."

"Lần này, thật sự quấy rầy rồi."

"Vô cùng xin lỗi!"

Thân thể lão tổ run rẩy, lần nữa cúi đầu, sau đó cửa lớn tiệm thuốc lại kẹt

một tiếng liền đóng lại.

Gió lạnh từ bốn phía thổi tới, quét vào thổ thành, cuốn qua đầu đường, bốn

phía hoàn toàn yên tĩnh.....

Tộc nhân bộ tộc Thủ Phong toàn bộ ngây người, từng người mờ mịt, mà

chúng tu ngoài thành trì cũng đồng dạng cảm thấy trong đầu có lỗ hổng, bọn họ

nhìn thấy được lão tổ khách khí, gió cũng đã đưa lời nói truyền ra, khiến cho tất

cả mọi người đều nghe được.

Nhưng mà một cái chớp mắt này, tất cả mọi người đều đồng dạng có một

cảm giác, đó chính là không chân thực, lời nói cùng với cử động của lão tổ đã

vượt quá dự đoán của tất cả bọn họ, trong nhận thức của bọn họ, đây là chuyện

không thể nào xảy ra.

Nhưng thực tế …lại thật sự xuất hiện.

Trong gió lạnh, lão tổ đứng ngoài tiệm thuốc vẫn còn cảm thấy thân thể

đang run rẩy, lãnh ý tràn ngập toàn thân cùng với tim đập nhanh lúc trước giao

hòa cùng một chỗ, hóa thành một cỗ cảm giác nghĩ mà sợ cực kỳ mãnh liệt.

Lão cảm thấy thân thể lạnh quá rồi, từ sau khi tu vi đạt đến trình độ nhất

định, lão đã thật lâu không nhận thức qua loại cảm giác lạnh như băng khi vẫn

còn là phàm tục, nhưng bây giờ cảm thụ này liền vô cùng mãnh liệt.

Mà lão cũng không dám suy nghĩ nhiều, càng không dám dừng lại, giờ phút

này run run rẩy rẩy xoay người, bốn vị Linh Tàng trong tộc nhân cũng đều kinh

nghi bất định nhìn về phía lão.

"Lão tổ, xảy ra chuyện gì?"

Lão tổ lắc đầu, sợ hãi trong mắt không cách nào đè xuống, trầm thấp truyền

ra lời nói.

"Không nên hỏi, không nên tùy tiện hành động, chúng ta đi mau!"

Bình luận

Truyện đang đọc