QUANG ÂM CHI NGOẠI

Cho đến khi tới gần thời gian báo cáo, hai người mới bay lên không trung,

tăng nhanh tốc độ bay về phía Chấp Kiếm Cung.

Lúc đến, ngoài Chấp Kiếm Cung đã có một số người chờ ở đó.

Những người này đều là Chấp Kiếm Giả mới đến từ các Châu, tuổi không

lớn lắm, có nam có nữ, trong đó phần lớn đều đã tới Quận Đô từ rất sớm rồi.

Mỗi lần số lượng người mới tới từ các Châu trong Phong Hải Quận đều

không đồng đều, nơi nhiều thì hơn bảy tám cái danh ngạch, ít thì như Nghênh

Hoàng Châu thì ba cái danh ngạch.

Giờ phút này, trong này không sai biệt lắm có hơn 30 người, có một số

người tản ra, có một số người tụ tập tốp năm tốp ba, đều đang chờ đợi.

Trong đám người, Hứa Thanh còn nhìn thấy Thanh Thu.

Đối phương cũng không phải đứng một mình, bên cạnh còn có một người

thiếu nữ tướng mạo tầm thường, nhưng lại có hành động rất quái dị.

"Không mặc trang phục màu đỏ, khiến ta xém chút nữa không nhận ra rồi,

đây không phải là Thanh Thu sao, ta nghĩ rằng ngươi nên mặc y phục màu đỏ

đang bị phủ bên trong đạo bào đi, như vậy mới xứng đôi với thanh liêm đao lớn

kia chứ."

Đội trưởng tươi cười lên tiếng chào, đảo mắt nhìn qua thiếu nữ bên người

Thanh Thu, cũng nhìn nhiều lần vào đồ vật ở trong tay đối phương.

Thanh Thu hiển nhiên là xuất phát sớm hơn so với Liên Minh Bát Tông,

thời gian đến Quận Đô cũng trước thời hạn với bọn họ Hứa Thanh mấy tháng,

cho nên cũng đã có người quen rồi.

Thiếu nữ đứng bên cạnh nàng kia, chính là người thứ nhất.

Hai người cũng có chỗ tương tự, một người thì hiện ra thái độ kẻ sống chớ

tới gần, đôi mắt dưới lớp mặt nạ mang theo vẻ lạnh lùng.

Người khác thì cầm một chút hạt dưa trong tay, bên trong từng hạt dưa đều

tràn ra chấn động Thần Tính, cẩn thận nhìn tới, có thể nhìn thấy những hạt dưa

đó tựa hồ là do máu thịt hình thành.

Nàng không ngừng ăn, miệng đầy máu tươi, biểu cảm lạnh như băng.

Sau khi nghe đội trưởng nói, thiếu nữ này ngẩng đầu liếc mắt nhìn đội

trưởng.

"Thanh Thu tỷ tỷ, ngươi quen biết bọn họ hả, một kẻ trong đó, chính là Hứa

Thanh phải không?" Thiếu nữ hỏi.

"Không sai, đó là hai kẻ ngu." Thanh Thu nhàn nhạt mở miệng, liêm đao ác

quỷ vác trên bờ vai, giờ phút này đang nhanh chóng nhắc nhở trong đầu nàng.

"Chó Điên đã đến, không biết vì sao rõ ràng y chỉ nói chuyện bình thường,

nhưng ta lại không nhịn được muốn đánh y, những người khác đều là Chấp

Kiếm Giả, nhưng tên này một tên Chấp Tiện Giả, chúng ta hãy tìm một cơ hội

đồng quy vu tận cùng y, trừ hại cho Chấp Kiếm Giả, đồng quy vu tận!"

"Về phần Quỷ Thủ, chúng ta chớ chọc hắn, hắn rất khó đối phó, đồng quy

vu tận cùng hắn không phải một cái lựa chọn tốt....."

"Ngươi không cần kích động ta."

Thanh Thu đã quen với việc ác quỷ lải nhải trong đầu, lúc này mặt không

cảm xúc, mặc kệ đối phương lải nhải.

Cùng lúc đó, đội trưởng truyền âm với Hứa Thanh.

"Nhìn thấy người bên cạnh Thanh Thu không?"

"Người này rất không đơn giản, nàng ta không có tên, tất cả mọi người đều

gọi nàng ta là Dạ Linh, nghe nói những hạt dưa trong tay nàng ta là một loại

máu thịt Thần Tính, có chỗ tốt cực lớn đối với bồi dưỡng thân thể, nhưng hình

như nàng ta vĩnh viễn ăn mãi không hết, có người hoài nghi vật ấy có lẽ chính là

một bộ phận thân thể của nàng ta!"

"Trong tình báo có rất nhiều giới thiệu về nữ nhân này, từ nhỏ nàng ta sống

ở trong vực sâu của một cái cấm khu, nhiều năm trước gặp phải một vị lão tổ

của Thái Hư Hóa Yêu tông, mang về tông môn bồi dưỡng, tính cách rất lạnh

lùng, nghe nói có thể hóa thành đại yêu!"

Hứa Thanh nghe đội trưởng nói, đưa mắt nhìn qua thiếu nữ ăn hạt dưa bằng

máu thịt, sau đó dịch chuyển ánh mắt nhìn tới trong một góc phía xa xa, chỗ đó

là một thanh niên đang nhắm mắt đả tọa.

Ngay khi Hứa Thanh vừa đến đây đã phóng tầm mắt nhìn qua nơi này, chỗ

này ngoại trừ nữ tử có khí tức quỷ dị kia, người thanh niên này cũng tương tự

cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm.

"Người này tên là Sơn Hà Tử." Đội trưởng chú ý tới ánh mắt Hứa Thanh,

giới thiệu qua.

"Đây cũng là một vị thiên kiêu hiếm có, gã đến từ Huyết Hàn Môn của tam

đại tông, gia tộc bản thân chính là thế lực lớn trong Huyết Hàn Môn, bối cảnh

không tầm thường, lúc sinh ra càng vô cùng bất phàm, nghe nói lúc vừa sinh ra

thì trên người đã có cái bớt hình sơn hà núi sông, cho nên được lão tổ Huyết

Hàn ban thưởng đạo hiệu Sơn Hà."

"Thiên tư của người này rất kinh người, có hai loại công pháp Hoàng cấp!"

Đội trưởng đang nói, thanh niên nhắm mắt đả tọa mở hai mắt ra, lạnh lùng

nhìn về phía Hứa Thanh.

Hiển nhiên khi Hứa Thanh phát hiện những người này bất phàm, bọn họ

cũng cảm nhận được uy áp tới từ Hứa Thanh.

Ánh mắt song phương nhìn nhau, một khắc riêng phần mình thu hồi, bầu

trời xa xa bay tới một vật.

Đó là một cái quan tài bằng gỗ đen.

Phía trên có một thanh niên mặc đạo bào Chấp Kiếm Giả đang nằm, nhưng

lại không biết làm như thế nào, khiến cho chung quanh rất nhiều nếp uốn.

Gã mở mắt mông lung giơ tay ngáp, bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ.

Nhưng sự xuất hiện của gã, khiến cho nội tâm phần lớn Chấp Kiếm Giả nơi

đây trở nên cảnh giác, Hứa Thanh tương tự cảm nhận được sự nguy hiểm.

"Người này hẳn là Lôi Thể Vương Thần, nghe nói là người tiếp cận lôi thể

cổ xưa nhất bên trong thế hệ của Thái Cổ Lôi Mạch."

"Có chút ý tứ, ta cảm nhận thấy trên người gã có một chút khí tức phong ấn,

tiểu Thanh, kẻ ở bên ngoài cũng không phải bản thể người này, bên trong quan

tài mới đúng."

Hứa Thanh nhẹ gật đầu, trong mắt lộ ra một tia ánh sáng âm u, hắn cảm

nhận được chấn động mệnh đăng từ bên trong cái quan tài kia.

Theo hắn rời khỏi Nam Hoàng Châu, lại trải qua một thời gian trong

Nghênh Hoàng Châu, rồi một đường đi đến Quận Đô, lịch duyệt tăng trưởng và

kiến thức phong phú hơn, cũng càng ngày càng nhìn thấy thêm nhiều mệnh

đăng hơn nữa.

Tuy mệnh đăng hiếm có, nhưng cũng là tương đối mà thôi, càng là cường

giả hay càng là thế lực lớn, lại càng không thể nào thiếu khuyết mệnh đăng.

"Rất nhiều cường giả." Hứa Thanh thì thào trong lòng, vô luận là Dạ Linh

hay là Sơn Hà Tử, hay là vị Vương Thần này, đều cho Hứa Thanh cảm giác rất

mạnh.

Đồng thời những Chấp Kiếm Giả mới ở bốn phía, mặc dù khí tức không

bằng ba vị này, nhưng từng người đều có chỗ không tầm thường.

Hứa Thanh biết rõ, mình không thể bởi vì khí tức của bọn họ nhỏ yếu thì

xem thường bọn họ, trên cái thế giới này, không phải chỉ có một mình hắn hiểu

được đạo lý giấu đòn sát thủ, dùng để đánh một kích chí mạng.

Hễ là người trải qua sinh tử, đều biết nên sử dụng đòn sát thủ như thế nào,

không phải thời khắc mấu chốt sẽ rất ít khi chủ động lộ ra.

"Ba vị này tuy mạnh, nhưng tiểu Thanh à, lần này bên trong Chấp Kiếm Giả

mới, có một tên quái vật!" Đội trưởng thở dài, Hứa Thanh thay đổi sắc mặt.

Có thể làm cho đội trưởng nói là quái vật, vậy thì người này..... Nhất định

cực kỳ không đơn giản.

Hắn vừa muốn hỏi, nhưng vào lúc này có một đạo khí tức kinh người từ

đằng xa ầm ầm bay đến.

Khí tức rất mạnh, khiến cho tất cả mọi người nơi đây đều biến sắc.

Dạ Linh không còn ăn hạt dưa nữa, nhanh chóng lau đi máu tươi trên khóe

miệng, trên biểu cảm lạnh như băng đã trở thành nhu thuận, còn có vẻ hâm mộ.

Hà Sơn Tử cũng không khoanh chân nữa mà đứng lên, trong thần sắc mang

theo vẻ cuồng nhiệt.

Vương Thần trên quan tài cũng lập tức đứng lên, theo bản năng sửa sang lại

quần áo, vẻ mặt nịnh nọt nhìn về nơi khí tức truyền đến.

Cùng lúc đó theo khí tức đến, một giọng nói cái phóng khoáng, từ trên bầu

trời truyền đến.

"Ai là Hứa Thanh?"

Bình luận

Truyện đang đọc