QUANG ÂM CHI NGOẠI

Bên cạnh Đình Ngọc có một thanh niên tầm mười tám mười chín tuổi đang

đứng, dáng người của thanh niên này cao ngất, khí vũ hiên ngang, áo bào trên

người cực kỳ xa hoa, trên lưng thắt một khối ngọc bội và bên trên còn tràn ra

ánh sáng của pháp khí.

Gã, chính là Trần Phi Nguyên.

Gã cũng là trưởng tôn của Trần gia thế hệ này, trên thực tế, hành động

phong tỏa truyền tống trận của Tử Thổ sau khi Bách đại sư tử vong, chính là do

gã toàn lực thúc đẩy mới làm được.

Lúc này gã nắm chặt nắm đấm và hô hấp dồn dập, sát cơ trong ánh mắt vô

cùng mãnh liệt, nồng đậm đến cực hạn.

Mà trong lúc bọn họ đang bi thương cùng tức giận, bọn họ không hề chú ý

tới, ở xa xa lăng mộ công cộng có một người nam tử trung niên đang lặng lẽ

đứng trong một con hẻm, từ xa nhìn về nơi đây.

Đây là một nam tử trung niên mặc bộ trường bào bằng vải thô, thoạt nhìn

dung mạo rất xấu xí, sắc mặt vàng như nến nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ bi

thương vô tận, lúc này thân thể của người này cũng đang run nhè nhẹ, tay phải

đặt vào vách tường một bên, cả cái vách tường đã sớm bị bóp nát.

Thật lâu sau theo sắc trời dần dần tối, hoàng hôn dần dần hạ xuống rồi sắp

tản đi, mọi người đứng trước mộ phần của Bách đại sư cũng lặng lẽ rời đi.

Người rời đi sau cùng là Đình Ngọc cùng Trần Phi Nguyên, cùng với mấy

người tùy tùng của Trần Phi Nguyên.

Nam tử trung niên im lặng mà đi thẳng về phía trước, hắn không thèm quan

tâm mọi người đang rời khỏi, khi hắn tiến tới gần nghĩa trang công cộng này,

lúc đi ngang qua Trần Phi Nguyên cùng Đình Ngọc thì bọn họ cũng chú ý tới

người đang đến.

Trần Phi Nguyên đỡ Đình Ngọc bi thống tột cùng vẫn còn đang chảy nước

mắt, nhưng bọn họ đang rất bi thương cho nên không hề để hắn vào trong lòng,

khu nghĩa trang này rất lớn, mỗi ngày có rất nhiều người tới đây tưởng niệm.

Đây cũng là việc khiến cho Trần Phi Nguyên càng thêm bi phẫn, vậy mà sư

tôn của gã lại được chôn cất ở trong chỗ thế này, nhưng gã lại bất lực.

"Ngươi nói xem, hắn sẽ đến hay không?" Đình Ngọc trong bi ai, xóa đi

nước mắt mà nói khẽ với giọng yếu ớt.

"Hắn? Hừ, nếu hắn muốn tới đã sớm tới rồi, giờ phút này còn chưa tới thì

hẳn đều tương tự như những người khác, đều là Bạch Nhãn Lang!" Trần Phi

Nguyên nghiến răng mở miệng, hầu như gã không cần suy nghĩ bất luận cái gì,

lập tức biết người Đình Ngọc nhắc tới là ai.

Đình Ngọc trầm mặc.

Nam tử trung niên lặng lẽ đi qua bên cạnh bọn họ, cho đến khi mọi người

sau lưng đi xa thì hắn cũng đi tới trước mộ phần của Bách đại sư, nhìn qua mộ

bia …vành mắt đỏ lên.

"Lão sư...." Nam tử trung niên thì thào, thanh âm khàn khàn, quỳ bái về

phía mộ phần.

Hắn, chính là Hứa Thanh đã truyền tống tới Tử Thổ!

Sau khi truyền tống đến Tử Thổ, trước tiên Hứa Thanh liền tra xét được tin

tức Bách đại sư chuẩn bị hạ táng, cho nên hắn liền lập tức chạy đến, nhưng hắn

cũng biết đạo bào của mình quá dễ làm cho người khác chú ý, bất lợi với việc

truy xét hung thủ.

Cho nên hắn đã thay đổi bộ dáng rồi mới đi tới nơi đây.

Lúc này nhìn qua mộ bia, Hứa Thanh cảm thấy lồng ngực có chút đau đớn,

luồng đau nhức càng ngày càng sâu và bắt đầu lan tràn toàn thân.

Cả đời này của hắn, từ trước tới bây giờ mới chỉ quỳ bái hai cái bia mộ, một

cái là của Lôi đội và một cái là của Bách đại sư.

"Lão sư, việc này ta nhất định sẽ tìm được hung thủ, tìm được người giật

dây phía sau." Hứa Thanh đắng chát thì thào, sau khi dập đầu về phía mộ bia, từ

trong lòng ngực lấy ra một cái hồ lô rượu rồi đặt ở trước mộ phần.

"Lôi đội nói lão sư ngài thích uống rượu, đệ tử cùng uống để bồi ngài."

Hứa Thanh nói xong cầm lấy bầu rượu uống một ngụm, sau đó liền nhẹ

nhàng đổ xuống trước mộ phần, lại đặt bầu rượu ở một bên.

"Lão sư, trước khi đi ngài đã lưu lại quyển kinh văn viết về thảo mộc tên là

Thảo Mộc Kinh, đệ tử đã học thuộc toàn bộ và luôn ghi nhớ trong lòng, ta đọc

lại cho ngài nghe một lần."

"Đạo về thảo mộc, một trong vạn tượng, nhưng đều là đại đạo, biết vật tính,

hiểu Thiên Lý."

"Gốc thứ nhất, Kim Nữu Thảo, lại có tên là Tam Diệp Châu, Tán Hàn Thảo,

là thảo dược hệ thực vật Đan Tuệ Thủy Ngô Công, thân thảo sống lâu năm, sinh

ra ở dốc núi và nơi có cánh đồng bát ngát ẩm ướt, phân bố ở chỗ âm u của phía

nam hai châu Nam Hoàng và Nghiễm Linh."

"Gốc thứ hai, Tê Hỏa Hoa, lại có tên là Vân Mộng Ti, là thực vật hệ linh

hỏa, gốc cây lâu năm có công hiệu chữa phổi khỏi ho, thanh nóng giải độc, tiêu

tan tiêu trừ vết sưng, có hiệu quả chưa trị đối với thương thế do độc xà cắn."

...

"Gốc thứ một trăm ba mươi bảy, Dung Hồn Vụ, lại có tên là Thiên Bế Nhãn,

là dị thảo linh kỳ sinh ra theo sương mù, công hiệu có thể dung hồn tiêu ký, rất

khó phát hiện và khó có thể thanh trừ, là chủ vị thuốc của Thập Nhị Thì Thần

Tán Hủ Đan."

Hứa Thanh nhẹ giọng thì thào, đọc ra toàn bộ dược thảo mình ghi nhớ được

ở trên Thảo Mộc Kinh.

Trong thoáng chốc, hắn tựa như thấy được trước mặt lần nữa xuất hiện thân

ảnh Bách đại sư, thấy lão sư đang uống rượu và mỉm cười nhìn mình, trong ánh

mắt mang theo vẻ uy nghiêm, nhưng cũng không giấu được lộ ra một tia vui

mừng.

"Dạ Thi Khiên Ngưu, lại có tên là Độc Sơn Căn Ban Cưu Cúc, là thực vật

họ cúc, Tế Mạch Ban Cưu Cúc, thân và dây dài, gốc dây bằng gỗ, sống ở khe

suối Thi Âm, bên dòng suối âm lãnh hoặc trong rừng, vị chát và cay, cho vào

miệng có chút ấm, cũng có cảm giác hư thối, có công dụng giải phong hàn bên

ngoài, nhưng nếu dùng quá lượng sẽ có độc, thuộc thảo mộc lưỡng cực âm

dương điển hình."

Gió rét thổi tới, từng bông tuyết hóa thành từng mảnh từng mảnh hạ xuống,

âm thanh Hứa Thanh vang vọng trước trước mộ phần của Bách đại sư, cho đến

khi đêm tối phủ xuống, cái bóng của hắn bỗng truyền ra một tia cảm xúc chấn

động.

Giống như đang báo cho hắn biết, đã tìm được rồi!

Hứa Thanh chợt ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn qua bia mộ của Bách đại sư, trùng

trùng điệp điệp dập đầu lạy ba cái, một khắc khi hắn đứng lên thì toàn thân hắn

lập tức tản ra một luồng sát cơ kinh người, cũng tan biến vào trong bóng đêm.

Ngay khi hắn rời khỏi không lâu, xa xa có mấy đạo thân ảnh, rất nhanh đã

đến, người phía trước chính là Đình Ngọc, phía sau nàng là Trần Phi Nguyên

cùng với kia mấy người tùy tùng.

"Đình Ngọc, có phải ngươi nhìn lầm rồi hay không, làm sao có thể chứ, hiện

giờ người ta chính là người tâm phúc của Thất Huyết Đồng, làm sao như thế

nhớ tới lão sư được."

"Chắc chắn không sai, ta nhận ra ánh mắt của hắn, sau khi trở về ta đã cẩn

thận nhớ lại, nhất định là hắn!"

- ----------

Lời tác giả: Ta muốn đắp nặn một nhân vật chính có linh hồn, trên người

đứa bé Hứa Thanh này có rất nhiều khuyết điểm, ví dụ như hắn lòng dạ hẹp hòi,

ví dụ như tính cách của hắn lạnh như băng, nhưng hắn cũng có sự ấm áp của

mình, vô luận là ân huệ hay là người bầu bạn tương lai nào đó sẽ đi vào trong

lòng của hắn, thì hắn đều quý trọng.

Hứa Thanh là một người trọng tình trọng nghĩa.

Đồng thời ta cũng nhớ lại vài quyển sách của mình lúc trước, ngoại trừ Tiên

Nghịch cùng Cầu Ma thì hình tượng của lớp nhân vật đều kém chút ý vị, cho

nên ta muốn ở trong quyển sách này sẽ vẽ ra càng nhiều nhân vật phong phú

hơn nữa, như là đội trưởng, như là lão tổ Kim Cương Tông, như Trương Tam,

như Hoàng Nham, bọn họ đều có chuyện xưa của mình, đan dệt vào cùng một

chỗ trở thành một tấm lưới, mà tương lai còn có thêm nhiều nữa, tất cả …đều ở

trong đầu của ta.

Nhân sinh như giấc mộng, theo đuổi giấc mộng mà sống.

Hứa Thanh như thế, chúng ta cũng như vậy, cùng nhau nỗ lực.

- -----

Một thông tin khác về truyện: Quang Âm Chi Ngoại đã top1 trên bảng xếp

hạng Nguyệt Phiếu tháng 8 của Qidian, có thể nói đang là truyện tiên hiệp hot

nhất hiện giờ.

- -----

Lời dịch giả: Chúc mọi người dịp lễ 2/9 vui vẻ!

Dù ngày lễ nhưng nhóm dịch vẫn không ngừng nghỉ, vẫn cố gắng phục vụ

mọi người để luôn cố gắng dịch kịp tác giả.

Mong mọi người luôn ủng hộ nhóm và...Cầu đề cử Ngọc Phiếu!

Bình luận

Truyện đang đọc