(*Tên chương: Rút râu miệng hổ, động thổ Thái Tuế: Ý chỉ dám làm những
hành động liều lĩnh, không biết kiêng kỵ hay sợ cái gì, nguy hiểm khôn lường,
chết là cái chắc!)
Hứa Thanh vừa tưởng tượng như vậy, lập tức cảm thấy mình có đạo lý, dù
sao đây cũng là điều mà sư phó dạy bảo chính mình, mà sư phó sẽ không sai.
Hứa Thanh nhẹ nhàng thở ra, trong lòng rất nhanh liền trở nên vô cùng thản
nhiên, ánh mắt cũng thanh thản lại.
Hắn không thẹn với ý chí mênh mông tràn ra từ bên trong chiếc gương trước
mặt.
Đáy lòng bình yên.
Tấm gương phía trước hắn tràn ra ánh sáng nhạt, trong mơ hồ còn có một
chút lực lượng nguyền rủa chảy ra từ mặt kính, giống như bị bài xuất vậy.
Hứa Thanh quét mắt, bình tĩnh như trước.
Rất nhanh, sau khi tấm gương này bài trừ xong nguyền rủa, tia sáng cũng
ảm đạm hơn một chút, nhưng ý chí vẫn tản ra từ trong đó như trước, cáo tri cho
Hứa Thanh nội dung hạng mục khảo hạch thứ hai.
"Tín ngưỡng."
Hứa Thanh thì thào, lúc trước thăm dò khảo hạch của Nghịch Nguyệt Điện,
hắn đã biết rõ hạng mục nội dung khảo hạch thứ hai.
Hạng mục khảo khạch thứ hai là tín ngưỡng, đối với tu sĩ Tế Nguyệt đại vực
mà nói, hầu như chín phần mười đều không có vấn đề quá lớn, mục đích chủ
yếu của khảo hạch này là muốn phân biệt tu sĩ Hồng Nguyệt Thần Điện lẫn vào.
Chỉ cần là người tín ngưỡng Hồng Nguyệt, trong cơ thể liền ẩn chứa chúc
phúc của Hồng Nguyệt, như vậy thì không có khả năng thông qua cửa ải này.
Hứa Thanh thở dài.
Hắn biết rõ nếu như lấy biện pháp của mình có thể thông qua hạng mục
khảo hạch thứ nhất, như vậy liền đại biểu hạng mục thứ hai này, độ khó khăn sẽ
lớn đến mức không hợp thói thường.
"Bởi vì điều này đại biểu Nghịch Nguyệt Điện không phân biệt rõ Tử
Nguyệt và Hồng Nguyệt..."
Cái này cũng có thể hiểu được, dẫu sao Tử Nguyệt cũng tốt, Hồng Nguyệt
cũng được, đều cùng là một lực lượng quyền hành, chỉ bất quá quyền sở hữu
khác biệt mà thôi, nhưng đối với Hứa Thanh mà nói, đây là một cái mệnh đề
mâu thuẫn rất đau đầu.
Hắn rõ ràng không có tín ngưỡng gì đối với Hồng Nguyệt Xích Mẫu kia, thế
nhưng trong cơ thể hắn lại có được lực lượng của Tử Nguyệt, tất nhiên sẽ bị cho
rằng là tu sĩ Hồng Nguyệt, thậm chí lầm tưởng hắn là Thần tử cũng không phải
là không thể.
"Phải nghĩ một cái biện pháp khác để thông qua khảo hạch này."
Hứa Thanh không dám tùy tiện thử nghiệm, nhưng cũng không có bỏ qua,
thăm dò bên trong đoạn thời gian trước, nhớ lại phong cách hành sự nhiều lần
của sư tôn, trong lòng hắn cũng đã có một chút biện pháp, nhưng mà còn cần
cẩn thận phân tích mới có thể.
Thời gian cũng cứ như vậy ngày lại ngày trôi qua.
Ảnh Tử vẫn thỉnh thoảng ra ngoài săn bắn cho Hứa Thanh như cũ, lão tổ
Kim Cương Tông đồng dạng ra sức, treo ở trên xà nhà, nhìn chằm chằm vào
từng khách hàng ra vào cửa hàng.
Mà mầm nhỏ cũng càng ngày càng khỏe mạnh, mỗi ngày đều lắc lư, tựa như
đang múa vậy.
Về phần Linh Nhi, tâm tình của nàng càng ngày càng... tốt đẹp hơn, bởi vì
sổ sách đã tăng lên rồi.
Theo thời gian mở ra lâu dần, Bạch Đan lần lượt được bán đi, tiệm thuốc
nhỏ này của bọn họ cũng dần dần đã có một chút danh tiếng ở trong nơi này,
cho nên khách hàng tới mua đan dược tự nhiên sẽ trở nên nhiều hơn.
Điều này khiến cho cảnh giác của lão tổ Kim Cương Tông cũng càng ngày
càng mãnh liệt hơn, bất quá lão cũng không có cái chỗ dụng võ, tu sĩ tới mua
đan dược phần lớn là Ngưng Khí, Trúc Cơ cũng ít thấy.
Dẫu sao loại đan dược Bạch Đan này, nhu cầu của tu sĩ Ngưng Khí là lớn
nhất, mặc dù bên trong tiểu thành cũng có tu sĩ đẳng cấp cao xuất hiện, nhưng
không ít đều là tán tu sống một mình bên trong Khổ Sinh sơn mạch, thỉnh
thoảng mới đến mua sắm.
Đối với nhu cầu đan dược, bọn họ có những con đường khác để thu hoạch,
chướng mắt tiệm thuốc nhỏ bình thường này.
Về phần thế lực, bên trong Khổ Sinh sơn mạch có chút hỗn loạn, đông đảo
thế lực lớn nhỏ, tất cả đều lấy phương thức chủng tộc hoặc là tiểu đội tồn tại, tu
sĩ cấp thấp cùng với cư dân tiểu thành bên trong những thế lực này mới là
nguồn người mua chủ yếu của tiệm thuốc.
Giống như lúc này, có một thiếu niên nhân tộc đi vào tiệm thuốc.
Thiếu niên này mặc áo bào rộng thùng thình, tu vi khoảng Ngưng Khí tầng
năm, gã đến từ một thế lực hạng trung gần đó, bởi vì có bằng hữu từng tới đây
mua đan dược, vì vậy sau khi biết được liền lựa chọn tới đây mua sắm.
Một khắc đi vào tiệm thuốc, gã liền cảnh giác đảo mắt nhìn qua bốn phía,
thứ đầu tiên nhìn thấy đúng là nha đầu xấu xí đứng sau quầy cúi đầu ghi chép sổ
sách, sau khi xác định không có nguy hiểm, gã liền bước nhanh đi đến quầy
hàng.
"Ta muốn mười khỏa Bạch Đan!"
Thiếu niên trầm thấp mở miệng, lấy ra mười linh tệ đặt ở trên quầy.
Ánh mắt Linh Nhi sáng lên, nhanh chóng cầm lấy linh tệ, sau khi kiểm tra
cẩn thận từng khối từng khối liền thỏa mãn cất kỹ, lấy ra một cái túi đưa tới.
"Lần sau lại đến nha." Linh Nhi cười mở miệng.
Thiếu niên tiếp nhận túi, mở ra cẩn thận xem xét, phát hiện Bạch Đan nơi
đây đích xác giống như lời của đồng bạn, không giống như chỗ khác, không có
bất kỳ tạp chất.
Vì vậy gã liền lấy ra một khỏa, nuốt xuống, hơn mười hơi thở sau mở mắt
ra, toàn thân gã đổ mồ hôi, thần sắc có chút thay đổi.
"Dược hiệu tốt như vậy?" Thiếu niên cảm thấy giật mình, lui ra phía sau vài
bước, ngay lúc vừa muốn ly khai lại chần chờ một chút, quay đầu nhìn Linh
Nhi.
Linh Nhi cười nhìn lại.
"Vị khách quan kia, còn có chuyện gì khác sao?"
Thiếu niên do dự một chút, bởi vì dược hiệu của Bạch Đan, thái độ cũng trở
nên cung kính một chút, thấp giọng mở miệng.
"Nơi này của ngươi có Giải Độc đan hay không?"
"Dạo gần đây mỗi lần ta tu hành, đều nhịn không được phun ra máu đen
tanh hôi, vả lại vị trí trái tim sẽ xuất hiện cảm giác ngấm ngầm đau, có đôi khi
đả tọa liền đột nhiên bị đau đớn cắt ngang."
"Ta hoài nghi mình trúng độc."
Linh Nhi đảo qua nhìn qua, vừa muốn mở miệng, thiếu niên liền vội vàng
truyền ra lời nói.
"Ta còn có một khối linh thạch!"
Linh Nhi trừng mắt nhìn, quay đầu nhìn sau nhà.
"Ca ca, có một khách hàng lớn!"
Trong phòng phía sau, Hứa Thanh mở mắt ra.
Hắn cũng có chủt dở khóc dở cười đối với hành vi nghịch ngợm của Linh
Nhi, biết rõ đây là Linh Nhi động lòng trắc ẩn, vì vậy liền đứng dậy đi ra ngoà