QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trên đường đội trưởng đã tìm được Ninh Viêm ẩn thân bên trong một chỗ

kẽ đất, xách gã lên.

Ninh Viêm trong lòng run sợ, một màn ở đây lúc trước khiến cho gã cảm

giác vô cùng nguy hiểm, vì vậy sau khi nhìn thấy đám người Hứa Thanh, tâm

tình của gã cũng kích động, sau đó nhìn hằm hằm Ngô Kiếm Vu, đang muốn

mở miệng, nhưng lại phát hiện cảm xúc của Ngô Kiếm Vu không bình thường.

Ninh Viêm ngạc nhiên, có lòng hỏi ý một chút, nhưng cũng biết giờ phút

này không thích hợp, vì vậy liền dằn hiếu kỳ xuống dưới đáy lòng.

Cứ như vậy, một đoàn người bọn họ rời khỏi Vị Ương sơn mạch, theo đội

trưởng lấy ra mặt trời nhân tạo, thân ảnh mọi người lập lòe ở bên trong, tan biến

ở phía chân trời.

Thời gian cứ trôi, rất nhanh bảy ngày qua đi.

Việc phát sinh ở Vị Ương sơn mạch dần dần được truyền ra từ trong miệng

những người rời khỏi, đồng thời Tế Vũ giả tử vong cũng dẫn tới toàn bộ Âm

Dương Hoa Gian tông coi trọng.

Trong bảy ngày này, rất nhiều cường giả Âm Dương Hoa Gian tông đều

nghe nói tới việc này, mượn nhờ môn đồ truyền tống tới đây, tiến hành xem xét.

Cuối cùng liền có một đạo truy nã đến từ Âm Dương Hoa Gian tông, truyền

ra khắp toàn bộ Tế Nguyệt đại vực.

Truy nã người cầm đầu xúc phạm Thần Linh là Vị Ương Tử cùng Thiên

Thanh Tử.

Nếu như có người cung cấp manh mối sẽ nhận được tình hữu nghị của Âm

Dương Hoa Gian tông, nếu như có người lấy được đầu lâu cùng linh hồn của

bọn hắn đưa tới, tổng tông Âm Dương Hoa Gian tông sẽ ban thưởng Giải Nạn

đan.

Lệnh truy nã này vừa ra, toàn bộ Tế Nguyệt đại vực chấn động, một mặt là

việc này không nhỏ, một phương diện khác thì là Giải Nạn đan kia.

Hiệu dụng của đan này chỉ có một, đó chính là giảm bớt đau khổ bởi nguyền

rủa tạo thành.

Tu sĩ Tế Nguyệt đại vực, theo tu vi tăng trưởng cùng với thời gian trôi qua,

nguyền rủa của Hồng Nguyệt trong cơ thể của bọn họ sẽ dần dần mang đến đau

khổ cực hạn cho thân thể và linh hồn.

Loại hành hạ thống khổ này, bất kỳ một tu sĩ nào cũng không muốn thừa

nhận, mà thứ duy nhất có thể giảm bớt sự thống khổ này, chỉ có Giải Nạn đan.

Chỉ bất quá đan này quá ít, mà chúng sinh cần lại nhiều, cho nên cực kỳ trân

quý, không phải thứ mà dùng linh thạch có thể mua sắm, thường thường bất

luận một khỏa nào, đều có thể đầu cơ kiếm lợi.

Như lão tổ liên minh hai tộc lúc trước chính là định bắt giữ Hứa Thanh đưa

đi Thần Điện, từ đó đổi lấy Giải Nạn đan.

Bởi vậy có thể tưởng tượng, sức hấp dẫn của lệnh truy nã này lớn đến bao

nhiêu.

Mà giờ khắc này đám người Hứa Thanh cùng đội trưởng bị truy nã đã ở

cách xa Vị Ương sơn mạch, xuất hiện tới gần khu vực phía Tây.

Tới nơi này, là vì đội trưởng muốn tạm tránh đầu ngọn gió, đồng thời cũng

làm công tác chuẩn bị một chuyện khác.

Hứa Thanh không có ý định đi theo, hắn cũng có chuyện mình muốn xử lý.

Hắn thủy chung nhớ kỹ bên phía Đoan Mộc Tàng, nhớ tới hơn 10 vạn nhân

tộc ở trong nguyền rủa tồn tại bên trong Huỳnh Hỏa thành, hắn muốn trợ giúp

bọn họ hóa giải nguyền rủa.

Chỉ bất quá muốn cởi bỏ cái nguyền rủa này, hắn cần phải tiến hành rất

nhiều nghiên cứu cùng thực nghiệm, điều này cần có một cái hoàn cảnh tương

đối an ổn, cũng cần có thời gian nhất định.

Lấy tính cách nhanh nhẹn của đội trưởng, ở cùng một chỗ với y hiển nhiên

không thích hợp.

Đồng thời có một địa phương Hứa Thanh cũng dự định đi xem.

Vì vậy Hứa Thanh liền cáo tri ý nghĩ này cho đội trưởng.

"Nghiên cứu nguyền rủa?" Đội trưởng nghe vậy ánh mắt sáng lên, lấy ra

một quả đào cắn một cái, sau đó tia sáng trong mắt càng cường liệt.

"Ha ha, tiểu Thanh, cái ý nghĩ này của ngươi, vốn là ta chuẩn bị để làm

chuyện lớn thứ tám, nếu như ngươi có thể sớm có chỗ tâm đắc, vậy chúng ta

liền có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian cho sự tình tiếp theo."

"Cũng tốt!" Trên mặt đội trưởng lộ ra quyết đoán, đưa cho Hứa Thanh một

quả táo, ôm cổ của hắn, thấp giọng mở miệng.

"Tiểu Thanh, ngươi ra ngoài nhớ phải lưu ý một chút, đừng để Âm Dương

Hoa Gian tông bên ngoài tìm được, ta cũng đang chuẩn bị đi trước làm một việc

nhỏ, đại khái cần thời gian hơn nửa năm."

"Nhỏ bao nhiêu?" Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng.

"Ha ha, thật sự rất nhỏ rất nhỏ." Đội trưởng giơ ngón tay cái lên đụng chạm

cùng ngón trỏ, sau đó để lại một đạo khe hở, dùng cái này ví von việc mình

muốn làm.

"Vậy ngươi bảo trọng." Hứa Thanh nở nụ cười, không hỏi nhiều.

Đội trưởng cười ha ha, ngẩng đầu liếc mắt thiên địa xa xa.

"Được rồi, vậy chúng ta chia tay ngay ở chỗ này đi, nửa năm sau liền tụ hợp

ở Khổ Sinh sơn mạch có được không? Ta nói trước với ngươi nha tiểu Thanh,

lần này không được muộn đâu đấy, có thể đến sớm là tốt nhất, nửa năm sau, đại

sư huynh sẽ mang ngươi gia nhập một cái tổ chức đặc biệt ngưu bức!"

"Chỗ đó, chính là một bước trọng yếu trong ván cờ chúng ta chơi Hồng

Nguyệt!"

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra quang mang kỳ lạ, Khổ Sinh sơn mạch, lần đầu

tiên hắn nghe tới cái địa danh này là từ trong miệng của Đoan Mộc Tàng, biết

được chỗ đó có phương pháp gia nhập vào Nghịch Nguyệt Điện.

Về phần cụ thể, Hứa Thanh không biết, mà nguyên bản trong kế hoạch mà

hắn muốn đi, cũng bao hàm cả Khổ Sinh sơn mạch này.

Bởi vì Đoan Mộc Tàng đã từng báo cho hắn biết, Nghịch Nguyệt Điện

nghiên cứu rất sâu đối với nguyền rủa, nếu như có thể thu được tin tức tương

quan từ bên trong, vậy sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian nghiên cứu cho hắn.

Vả lại phương diện suy luận, cũng có thể cung cấp rất nhiều suy nghĩ cho

hắn.

Vì vậy Hứa Thanh nhẹ gật đầu, sau khi thương định một chút chi tiết gặp

nhau cùng đội trưởng, Hứa Thanh đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, đội trưởng lấy chút hạt giống từ chỗ Ngô Kiếm Vu, đưa cho

Hứa Thanh.

"Tiểu sư đệ, nếu như ngươi đến Khổ Sinh sơn mạch sớm, vậy thì gieo giống

những thứ hạt này xuống đó, như vậy lúc ta ở bên này gặp phải việc gì gấp

muốn tìm ngươi, ta sẽ nhờ đại Kiếm Kiếm an bài con nối dõi theo khí tức cái

hạt giống này để đến tìm ngươi, sau khi ta làm xong việc cũng có thể thông qua

cái này để tìm được ngươi."

Hứa Thanh tiếp nhận hạt giống, đáy lòng có chút kỳ dị, hắn cũng biết con

nối dõi của Ngô Kiếm Vu rất đặc thù, trong đầu không khỏi hiện ra cái hộp

nguyện vọng năm đó, vì vậy liền nhìn về phía Ngô Kiếm Vu.

Ngô Kiếm Vu vẫn còn bộ dạng thất hồn lạc phách như trước, hận không thể

nằm ở nơi đó, chốc chốc lại thở dài.

"Không cần phải quản y, thất tình ấy mà, bình thường, qua mấy ngày nữa là

hết."

Đội trưởng tươi cười mở miệng, nói xong liền thở sâu, nhìn qua Hứa Thanh,

trong mắt có ý chúc phúc.

"Vậy thì tiểu sư đệ, chúng ta dựa theo thiên mệnh, lẫn nhau bảo trọng!"

Hứa Thanh nghe vậy, nhẹ gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc