QUANG ÂM CHI NGOẠI

Vì thế, khi Hứa Thanh đang tính thời gian, định lấy lý do cảm ngộ Đế Kiếm

để đi về trước thì lại có một người đứng trước tu sĩ khổng lồ mặc giáp vàng trên

cầu Thải Hồng, ngoài cổng hoàng cung, ôm quyền bái một bái về phía hoàng

cung.

“Bái kiến ngô Hoàng!”

“Tiểu nhân là Thác Mộc Duy sinh ra ở Trầm Vân đại vực, sáu mươi năm

trước đã quay về tộc ta. Hôm nay thấy Hứa quận thủ cướp đi truyền thừa của Tứ

hoàng tử trước mặt bao người nên trong lòng cảm thấy vô cùng bức xúc!”

“Tu sĩ chúng ta, suy nghĩ không thông suốt thì tu vi khó có thể tiến bộ. Ngô

Hoàng cũng từng đề xướng phong tục đấu tu thượng võ của tộc ta. Hôm nay

tiểu nhân to gan muốn thỉnh giáo Hứa quận thủ.”

“Mong ngô Hoàng đồng ý!”

Người nói chuyện là một đại hán mặc trường bào vải thô có thân hình cường

tráng, mái tóc dài xoã trên vai, vẻ mặt kiệt ngạo, trong đôi mắt mang theo sát

khí.

Giọng nói của hắn truyền khắp bốn phương, cùng lúc đó, dao động Linh

Tàng đại viên mãn cũng toả ra từ trên người hắn.

Năm toà bí tàng xuất hiện sau lưng, tất cả đều là bí tàng ngộ ra khi luyện

thể. Hắn đứng ở đó, khí huyết cả người quay cuồng và dung hợp với bí tàng sau

lưng hình thành mây máu, lan ra bốn phương.

Hắn vừa nói xong, tất cả người chú ý ngoài hoàng cung đều sôi nổi liếc mắt

nhìn.

Trên tinh cầu Cổ Hoàng, Tứ hoàng tử đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lộ

ra sát khí. Đối phương đúng là người trong phủ của hắn, nhưng hành vi của đối

phương không phải do hắn sai khiến.

Đối phương làm ra hành động này vào ngay lúc này cực kỳ bất lợi cho hắn.

Dù người sáng suốt đều có thể nhìn ra vấn đề, nhưng thật sự có vài chuyện, sau

khi nghe nhầm lời đồn bậy bạ, tính chất sẽ bị thay đổi.

Đặc biệt là nếu làm phụ hoàng không vui, vậy thì dù hắn bị oan cũng sẽ bị

ảnh hưởng. Vì thế, sát khí trong lòng Tứ hoàng tử chợt trở nên mãnh liệt, hắn

đột nhiên đứng lên bái một bái với hoàng cung rồi khẽ quát một tiếng.

“Thác Mộc Duy, ngươi muốn làm gì, lập tức lui xuống!”

Ngoài cổng hoàng cung, Thác Mộc Duy cúi đầu xuống.

“Tuân lệnh điện hạ!”

“Là Thác Mộc đường đột, nhưng hành vi của Hứa quận thủ thật sự quá độc

ác và tham lam, hắn không xứng được sắc phong, càng không xứng có được Đế

Kiếm!”

Lời nói này vừa vang lên, nét mặt của Tứ hoàng tử ra càng tức giận hơn.

Nhìn thì có vẻ đối phương đang cúi đầu, nhưng lời nói lại chính là vũ khí, hắn

đang định trách mắng.

Nhưng đúng lúc này, giọng nói bình tĩnh của Nhân Hoàng lại vang lên.

“Làm loạn đại điển, chém đi.”

Giọng nói của Nhân Hoàng vừa vang lên, đại kiếm trong tay hai tu sĩ khổng

lồ mặc giáp vàng ngoài cửa tỏa ra ánh sáng chói mắt. Khi lời nói của Nhân

Hoàng vang lên, đại kiếm cũng rơi xuống.

Trong lời nói càng có pháp tắc ngôn xuất pháp tùy, đại kiếm rơi xuống trên

người Thác Mộc Duy. Thân thể hắn chấn động, trong chớp mắt sau đó… Thân

thể bị hai thanh đại kiếm xẹt qua và cắt thành bốn phần, rơi xuống mặt đất.

Tám hướng hoảng sợ.

Còn về Hứa Thanh, từ đầu đến cuối hắn vẫn rất bình tĩnh giống như chuyện

này không liên quan gì đến mình. Lúc này, hắn chắp tay với Nhân Hoàng.

“Bệ hạ, Hứa mỗ mới nhận được Đế Kiếm, bí tàng chưa vững, mong có thể

rời đi trước, củng cố cảm ngộ.”

“Chuẩn.”

Nhân Hoàng ngẩng đầu nhìn về phía tinh cầu Cổ Hoàng.

Hứa Thanh đứng thẳng, sau khi gật đầu với mọi người xung quanh, hắn

bước xuống bậc thang, đi qua quảng trường Thừa Tiên, cho đến khi đi đến

ngoài cổng hoàng cung, cũng không nhìn thi thể dưới mặt đất một lần nào, cất

bước đi qua.

Một làn gió thổi tới, bóng dáng ấy thong dong, bình tĩnh thản nhiên.

Với Hứa Thanh, từ giây phút bước ra khỏi cổng hoàng cung, chuyện gặp

mặt Nhân Hoàng lần này đã hạ màn.

Nhưng gió lốc trong nội tâm hắn vẫn đang liên tục bùng nổ, trong cơ thể

như cất giấu một con dã thú muốn lao ra khỏi nhà giam tâm linh, xé nát tất cả

mọi thứ.

Hắn chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, cố gắng làm mình bình tĩnh như những gì

thể hiện ra ngoài. Hắn ngẩng đầu khẽ mỉm cười với Đội trưởng và Tử Huyền

đang chờ đợi ngoài hoàng cung.

Hiển nhiên suy nghĩ của Đội trưởng đã bị vật khác thu hút, không tinh tế

bằng Tử Huyền.

Thế nên chỉ cần liếc mắt một cái, Tử Huyền đã lựa chọn cùng về với hắn,

còn Đội trưởng thì ở lại, nói là muốn đợi Ninh Viêm. Nhưng nhìn khát vọng

trong mắt Đội trưởng khi nhìn về phía tinh cầu Cổ Hoàng, Hứa Thanh biết trước

khi làm chuyện lớn, Đội trưởng đều sẽ sưu tập các loại thông tin.

Ánh mắt này rõ ràng là đang sưu tập thông tin.

Vì thế, hắn tuỳ ý để Đội trưởng ở lại. Trong lần gặp Nhân Hoàng này, hắn

cũng thu hoạch được không ít. Đầu tiên là sắc phong và khí vận hội tụ, thứ hai

là xác nhận được thân phận của quốc sư, thứ ba là nhận được Đế Kiếm.

Nhưng hắn cảm thấy mình làm chưa tốt, khi xử lý một số việc vẫn tồn tại

một vài vấn đề. Chuyện quan trọng nhất là bây giờ hắn không thể ngừng suy

nghĩ, không thể làm mình có thời gian rảnh.

Một khi hắn ngừng suy nghĩ, sát ý với Tử Thanh Thái Tử ở sâu trong nội

tâm sẽ bùng nổ như lũ lụt vỡ đê.

Tử Huyền nhạy bén nhận ra điểm này, dù Hứa Thanh đã cố gắng che giấu,

nhưng nàng vẫn cảm nhận được nội tâm hắn… Ẩn chứa gió lốc cực hạn.

Vì thế, nàng nắm chặt tay Hứa Thanh, đưa ra sự ấm áp của mình giống như

lúc trước hắn từng nắm chặt tay nàng ở vùng đất Tiên Cấm.

“Chúng ta về nhà thôi.”

Trong chớp mắt khi bốn mắt nhìn nhau, làn gió thổi bay sợi tóc của bọn họ,

Hứa Thanh im lặng một lát, hắn vừa đi vừa nhẹ giọng kể lại quá trình và những

chuyện xảy ra trong lúc gặp Nhân Hoàng cho Tử Huyền nghe.

Tử Huyền nghe rất nghiêm túc, cho đến khi về đến phủ Ninh Viêm, miệng

nàng truyền ra giọng nói mềm mại trước bờ hồ.

“Giây phút nhìn thấy quạ đen, ngươi đã xử lý rất tốt.”

“Ta đồng ý với suy đoán của ngươi, Nhân Hoàng không thể không biết thân

phận của quạ đen. Giữa bọn họ… Chắc chắn có giao dịch.”

“Kiếm của Đại Đế không chém quạ đen không chứng tỏ được điều gì cả.

Thanh kiếm này là công, sao có thể dùng bằng tư, nó đa phần chỉ cảm giác sự

thay đổi của khí vận Nhân tộc, từ đó mới ngăn cản kiếp nạn vào giây phút mấu

chốt.”

Bình luận

Truyện đang đọc