QUANG ÂM CHI NGOẠI

Nhưng đối với đám người thế tử, hình ảnh Thần Linh biến mất khiến bọn họ

tranh thủ được thời cơ rất có lợi. Lúc này, ở nơi ánh sáng mạnh mẽ bao phủ này,

bọn họ nhanh chóng lao ra, chạy thẳng tới chỗ Trương Tư Vận.

Mà chân mày Trương Tư Vận cũng lần đầu tiên nhíu lại. Bốn sợi tơ trong cơ

thể hắn đã bị kéo ra ba, chỉ còn một sợi cuối cùng ẩn giấu rất sâu, muốn rút ra

thì cần một khoảng thời gian.

"Con kiến hôi, cũng còn có chút tác dụng."

Trương Tư Vận khẽ mở miệng, thân thể lần nữa lui về phía sau, tay trái

thành quyền, ấn về phía biển ánh trăng.

"Hồng Nguyệt."

Hắn vừa dứt lời, biển ánh trăng nổ vang, nước biển màu máu lại cuồng bạo

khuấy động, dâng lên tầng tầng lớp lớp, càng lúc càng cao. Sau khi vượt qua

chiều cao của Trương Tư Vận, nó đã hoàn toàn dựng đứng!

Nước biển vô tận tạo thành một lòng bàn tay khổng lồ dựng đứng!

Bàn tay đẫm máu này vô cùng kinh người, bên trên chạm đến vòm trời, bên

duối chạm tới hố sâu dưới mặt đất. Trên lòng bàn tay không có vân, chính là tay

của Trương Tư Vận, cũng là tay của Thần Linh.

Giờ phút này nó đào núi lấp biển, khí thế cuồn cuộn, gào thét vọt tới đám

người thế tử, một chưởng đánh xuống.

Những nơi nó đi qua, tất cả đều sụp đổ, vạn vật không còn tồn tại. Kính

Nghịch Nguyệt bao trùm phía trước lòng bàn tay chịu áp lực khổng lồ từ Thần

Linh, xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn.

Sắc mặt của đám người thế tử thay đổi, lập tức rút lui. Đội trưởng cũng hít

sâu một hơi, lam quang lóe lên trong mắt, đáy lòng phát ra tiếng gầm nhẹ.

"Nguyệt Viêm, con mẹ nó ngươi mà không tới, bữa cơm này sẽ bị hủy bỏ!"

Sắc mặt Hứa Thanh nghiêm trọng, giờ phút này cố gắng lui về phía sau. Hắn

hít sâu một hơi, tâm thần rơi trên viên pha lê màu tím.

Mặc dù Chưởng Mệnh Thần Thuật của Trương Tư Vận bị hóa giải, trí nhớ

quá khứ của Hứa Thanh cũng được khôi phục, nhưng bên trong viên pha lê màu

tím của hắn, hai cảnh tượng trong quá khứ vẫn tồn tại.

Hắn có một loại cảm giác, bản thân mình hình như... có thể phóng thích ra

hai hình ảnh trong quá khứ này...

"Sau khi phóng thích, sẽ xảy ra chuyện gì?"

Hứa Thanh im lặng.

Khoảnh khắc suy nghĩ dâng lên, ánh trăng trên biển, bàn tay huyết sắc

khổng lồ kết nối đất trời, gào thét với mọi người.

Tốc độ của nó rất nhanh, trong chớp mắt quét qua tất cả mọi thứ, đến gần

trước mặt đám người Thế tử.

Mà vợ cũ trong miệng đội trưởng vẫn chưa đến.

Hứa Thanh thấy như vậy ở ngoài cửa, trong mắt hiện lên quyết đoán, hắn

không biết cảnh tượng xuất hiện bên trong thủy tinh màu tím sẽ như thế nào,

nhưng hiện giờ thấy đám người Thế tử dường như không có sức đối kháng, hắn

chỉ có thể dốc toàn lực trợ giúp.

Nhưng ngay nháy mắt thủy tinh màu tím lóng lánh trong cơ thể Hứa Thanh

thì đám người Thế tử đích thân triển khai đòn sát thủ của mình, từng trận khí

tức viễn cổ bộc phát trên người bọn họ.

“Phụ vương!” Thế tử gầm nhẹ, âm thanh như vậy cũng truyền ra từ trong

miệng của đám người công chúa Minh Mai.

Chủ tể Lý Tự Hóa lập tức hóa thành tượng điêu khắc dưới tinh thần Hồng

Nguyệt, chợt rung động lắc lư.

Ý chí sống lại của hắn mạnh mẽ hơn, thậm chí lúc này mí mắt của tượng

điêu khắc còn run nhẹ, như thể sắp mở ra.

Hơi thở của hắn phà ra khỏi miệng, nhanh chóng bao phủ tinh thần Hồng

Nguyệt, tràn vào Nguyệt cung, giống như gia trì vì con cái của mình.

Vì vậy, trong Nguyệt cung thời quang lấp lánh, pháp tắc giáng lâm, kiếm

quang động trời, lực lượng đám người Thế tử hội tụ lại hình thành sáu ảo ảnh

thế giới, chạm vào bàn tay huyết sắc.

Âm thanh kinh thiên động địa với khí thế hủy diệt thiên địa đột nhiên bộc

phát.

Sáu đại thế giới đều khô cạn.

Thế tử phun ra máu tươi, chiến giáp bên ngoài cơ thể công chúa Minh Mai

tan nát, toàn thân lão Bát mơ hồ nhìn thấy máu thịt, kiếm của lão Cửu lần nữa

tan vỡ, khóe miệng tràn ra máu tươi.

Nhưng máu của bọn họ vốn không rắc xung quanh mà tụ lại với nhau, cùng

tràn vào dung hợp với hơi thở Chủ tể nơi đây, hình thành một ngón tay hư ảo

khổng lồ.

Ngón tay này tản ra khí tức khủng bố, dùng lực ấn một cái về phía bàn tay

phía trước.

Hồng Nguyệt chấn động, Nguyệt cung lay động, bàn tay huyết sắc mạnh mẽ

dừng lại, phía trên kính Nghịch Nguyệt truyền ra tiếng vỡ vụn, tiếng răng rắc

vang vọng, kính Nghịch Nguyệt trực tiếp tan vỡ, chia năm xẻ bảy, hóa thành

một lượng lớn thấu kính tản ra bốn phía.

Nó tan vỡ, ảnh hưởng đến lòng bàn tay Hồng Nguyệt.

Bàn tay khổng lồ bị phá thành mảnh nhỏ, thấu kính rạch đứt năm ngón tay,

rơi xuống đất từng mảnh, phát ra tiếng nổ, lần nữa trở thành biển máu.

Lòng bàn tay chớp mắt đã chia lìa, khoảnh khắc rơi xuống, thế giới trong

Nguyệt cung bị vô số mảnh vỡ kính thay thế.

Bọn nó trôi nổi khắp mọi hướng, nhìn thấy mà giật mình.

Mà đám người Thế tử, ai nấy đều như đèn cạn dầu, sắc mặt tái nhợt, còn về

Trương Tư Vận xa xa, lúc này hai ngón tay hắn đưa vào trong cổ, đã nắm được

sợi tơ cuối cùng, chậm rãi rút nó ra.

Thấy vậy, lão Cửu hít sâu một hơi, hắn trong nháy mắt lộ ra vẻ sắc bén, hàn

khí trên người bốc lên, cả người đứng thẳng tắp giống như một thanh lợi kiếm

xuất khỏi vỏ.

Ánh mắt hắn tập trung vào Trương Tư Vận, tay phải chậm rãi nâng lên,

mảnh vỡ kính Nghịch Nguyệt bốn phía lại được hắn khống chế, chuyển động

giữa đất trời, khúc xạ ra bóng dáng của lão Cửu từ các góc độ khác nhau.

Trong thời gian ngắn, trên vô số mảnh kính vỡ trong Nguyệt cung đều xuất

hiện cơ thể của lão Cửu.

Lúc này, vô số lão Cửu giơ tay phải lên, hiện ra nhật nguyệt tinh thần, hiện

ra từng tia pháp tắc, mà bả vai của hắn vào khoảnh khắc này cũng có ánh sáng

lóng lánh, tạo thành hai đại thế giới.

Thế giới trên vai, lúc xuất hiện đã bắt đầu đốt cháy.

Ngọn lửa vô tận lan rộng, có thể thấy tất cả sinh linh trong hai đại thế giới

đều giơ tay phải lên, trong tay xuất hiện một thanh kiếm.

Bình luận

Truyện đang đọc