QUANG ÂM CHI NGOẠI


Hết thảy quang cảnh nơi đầy đều tương phản với hòn đảo trên bờ, nhưng thân thể ở nơi này lại có hơi lắc lư một chút, sau khi đạp chân lên mặt đất của hòn đảo này, hắn mới có thể thấy rõ ràng, mặt đất nơi đây có vô số san hô bảy màu.
Hình như toàn bộ thế giới này đều do san hô tạo thành vậy, những cây san hô này được xây dựng thành từng tòa kiến trúc xa hoa, ở bên trên san hô còn mọc ra rất nhiều hải quỳ. 
Trung tâm là đám hải quỳ đỏ thẫm, bốn phía có những cánh hoa xám trắng giống như những cái răng nhọn, càng có từng cái xúc tu dài ở khắp nơi đang lan tràn ra phía ngoài, chập chờn trong biển.

Độ dài của những chiếc xúc tu này không hề đồng nhất, có cái tầm hơn mười trượng, có cái lại chỉ một trượng, ở trên còn có ánh sáng chuyển động, khiến cho toàn bộ thế giới dưới biển thoạt nhìn cực kỳ lộng lẫy.
Mà ở phía đáy biển, chỗ đó trôi nổi lơ lửng vô số quả trứng hơi mờ, bất kỳ một quả trứng nào cũng to như một đứa trẻ lớn bảy tám tuổi, có thể thấy bên trong tồn tại từng ấu tử của nhân ngư tộc.

Nơi đây chính là mặt sau của hòn đảo, được nhân ngư tộc xây dựng thành thế giới dưới biển, cũng chính là căn cơ của bọn họ.
Giờ phút này Hứa Thanh nhìn thấy rõ tất cả, hắn cũng nhìn thấy bốn phía không có chỗ nào mà không có chiến đấu.
Rất nhiều đệ tử Thất Huyết Đồng đang tranh đoạt những miếng san hô cùng với những vật phẩm có giá trị ở nơi này, mà càng có nhiều tu sĩ nhân ngư tộc đang ra tay dữ tợn, dốc sức chém giết về phía đệ tử Thất Huyết Đồng.

Bởi vì ở đây là đáy biển, cho nên máu tươi sẽ không rơi xuống đất mà dung nhập vào trong nước biển, tạo thành từng đoàn từng đoàn huyết vụ, sau đó theo chấn động nơi đây tản ra, không đợi Hứa Thanh xem xét toàn bộ phạm vi nơi này, ánh mắt hắn bỗng nhiên lóe lên hàn mang, thân thể hung hăng húc về phía sau, trực tiếp đâm vào trên người một tên tu sĩ nhân ngư tộc muốn tập kích hắn.
Phịch một tiếng, cốt nhục thân thể của tên tu sĩ nhân ngư tộc này lập tức vỡ vụn, sau khi phun ra rất nhiều huyết vụ, hải quỳ ở một bên đột nhiên mở ra cái miệng lớn, cắn về phía Hứa Thanh.

Xúc tu ở bốn phía cũng nhanh chóng quấn quanh lại phía này, nhưng vừa mới tiếp cận gần Hứa Thanh liền lập tức héo rũ, mà con hải quỳ cũng là như vậy, không đợi miệng nó cắn xuống liền trực tiếp héo rũ, hóa thành một màu đen nhánh.
Không thèm để ý tới con hải quỳ, Hứa Thanh lập tức đi về phía trước, tiếp tục xem xét bốn phía.
Trên chiến trường dưới mặt biển này, thứ giao chiến cùng đệ tử Thất Huyết Đồng không chỉ là nhân ngư tộc, Hứa Thanh còn chứng kiến tu sĩ Hải Thi Tộc, quét mắt nhìn qua, không sai biệt lắm có trên trăm tên tu sĩ Hải Thi Tộc.

Từng tên đều rất hung tàn, trên người bảy tám tên còn tỏa ra chấn động đến gần vô hạn Trúc Cơ viên mãn, những tên này thường thường cần năm người đệ tử Thất Huyết Đồng trở nên vây công mới có thể áp chế.
Hứa Thanh nhìn hết tất cả những thứ này, tay phải đột nhiên giơ lên, que sắt màu đen bỗng nhiên lao ra, bay thẳng đến một đạo thân ảnh bên trái đang cấp tốc lao đến chỗ hắn, trong sự hoảng sợ của đối phương, que sắt màu đen bỗng nhiên xuyên thấu mi tâm, lại trở về bên người Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng không dừng lại, tiếp tục lao nhanh.

Hắn rất ít chủ động ra tay, giết chóc không phải là chọn lựa ưu tiên của hắn, sau khi đi đến thế giới bên dưới này, hắn phán đoán một chút phương hướng đại khái mà Linh Tức Đăng chỉ ra lúc trước.
Hắn muốn rời khỏi phiến chiến trường này, đi tới chỗ đó nhìn xem, xác định một chút xem vật mình suy đoán và chờ mong có phải thật sự tồn tại ở đó hay không, mà khi Hứa Thanh xuyên thẳng qua chiến trường, bỗng nhiên một cỗ cảm giác nguy cơ hiện lên trong lòng của hắn.
Bước chân Hứa Thanh dừng lại, chợt ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.

Hầu như ngay khi hắn nhìn lại, vùng biên giới chiến trường nơi đó đồng thời đột nhiên xuất hiện hơn mười tên nhân ngư tộc không cùng một hình dáng.
Những tên nhân ngư tộc này mặc trường bào màu trắng, chấn động trên thân thể rất là quỷ dị, không phải là dị chất, cũng không phải là linh năng, mà là một loại cảm giác không nói ra lời, sau khi Hứa Thanh nhìn thấy, trong đầu liền nổi lên Thần Tính ẩn chứa bên trong Pháp Chu của mình, suy đoán này khiến cho đôi mắt hắn lập tức co rụt lại.
Mà thình lình trên người từng tên nhân ngư tộc đều tồn tại một vài con thú vật quái dị! Những con thú vật quái dị này có rất nhiều hình dáng, có con toàn thân dài nhỏ, thân thể cao trọn vẹn mấy trượng, giống như một cây thăm bằng trúc vậy, nhưng cái đầu chúng nó lại rất lớn, trên làn da lộ ra màu xanh quỷ dị. 
Còn có con lại hoàn toàn như người khổng lồ, nhưng lại mọc ra hai cái đầu người, hai gương mặt đều mang theo vẻ hung tàn, vừa cất bước đi về phía trước, vừa tranh nhau cắn xé, còn có con thì khắp người có những bọc mủ, trên đầu có con mắt cực lớn, trong con mắt còn có một đầu lưỡi thật dài, những nơi nó đi qua thì rất ghê gớm rợn người.
Cũng có một chút loại Sa Ngư nhỏ hư thối, trên người cắm vô số binh khí mục nát, từ trên húc xuống.
- Thần quan!

Trong đầu Hứa Thanh hiện ra giới thiệu về một loại tu sĩ đặc thù của nhân ngư tộc từ trong ngọc giản của tên béo.

Số lượng loại tu sĩ này cực ít, bọn họ tự xưng là Thần quan, pháp thuật của bọn họ không phải là linh năng, mà là mượn nhờ từ Thần Linh mà mình thờ phụng, cho nên tự xưng là Thần thuật.
Mà những con thú vật quái dị kia giống như là dụng cụ Thần thuật của bọn họ vậy! Giờ phút này theo sự xuất hiện của bọn họ, tràng ảnh chiến đấu chung quanh cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, đệ tử Thất Huyết Đồng xuất hiện một chút rối loạn, nhưng đệ tử Thất Huyết Đồng vốn đều là hạng người hung tàn do dưỡng cổ mà sống sót, trước mắt mặc dù nhân ngư tộc xuất hiện Thần quan, nhưng cũng có không ít người lập tức để mắt tới những tên Thần quan này.
Dẫu sao ở trong nhân ngư tộc, đẳng cấp của Thần quan cũng cực cao, trình độ giàu có cũng hơn xa những tu sĩ tầm thường.
Hứa Thanh cũng không tham dự vào việc này, giờ phút này hắn thu hồi ánh mắt nhìn tới những tên Thần quan kia, đang lúc hắn muốn ly khai, nhưng vào lúc này thần sắc Hứa Thanh bỗng hiện ra một tia cổ quái.
Hắn thấy được bên trong chiến trường cách đó không xa có một cỗ thi thể thoạt nhìn rất là thê thảm đang nhanh chóng bò đi.
Thi thể này tràn ngập máu tươi, toàn thân tràn đầy miệng vết thương, nhìn thấy mà giật mình, bộ dạng phải nói là vô cùng thê thảm.
Tên này khi thì bò sát, khi thì dừng lại, lúc đi ngang qua xác chết của tu sĩ nhân ngư tộc cùng đệ tử Thất Huyết Đồng, thi thể này liền thành thạo tìm kiếm, lấy đi vài thứ sau đó lại tiếp tục bò sát ở dưới đất.
Nếu như gặp phải địch nhân cường đại đi đến, thi thể này liền lập tức giả chết không hề nhúc nhích, nhưng nếu như thấy tu vi người đến tầm thường, như vậy một khắc đối phương đi ngang qua, thi thể này sẽ đột nhiên sống lại, tập kích giết chóc đối phương, sau đó lại nhanh chóng chạy đến bên khác, tiếp tục đóng giả làm thi thể.

.

Mặc dù đối phương giả trang rất tốt, nhưng Hứa Thanh vẫn nhận ra thân phận của người này, là sư huynh Trương Tam.

.

.
Ngay một khắc khi Hứa Thanh nhìn thấy Trương Tam, phía sau của hắn liền truyền đến chấn động, thân thể Hứa Thanh lập tức xông lên về phía trước, mạnh mẽ xoay người, que sắt màu đen trong tay phải vừa muốn ném ra, một thanh âm dồn dập lập tức truyền đến.
- Là ta, Hứa đội phó.
Người đến, là đội trưởng.
Chỉ bất quá... 
Giờ phút này bên ngoài của đội trưởng không giống như lúc trước ở cùng Hứa Thanh nữa.
Thân thể của y rõ ràng có màu xanh đen, có dấu hiệu trúng độc quen thuộc, đôi môi tím ngắt, vừa xuất hiện thì vừa nuốt đan dược giải độc..


Bình luận

Truyện đang đọc