QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh đứng trên không trung, cúi đầu nhìn qua hết thảy, trong lòng dấy

lên gợn sóng cực lớn.

Cho đến thật lâu sâu hắn mới thở sâu một hơi, tay phải giơ lên đưa về phía

trước, dị chất sinh sôi ra ở nơi đây lập tức bay thẳng đến chỗ hắn, vờn quanh

bốn phía quanh bàn tay của hắn và hình thành một dòng khí lưu.

Nhìn từng đạo dị chất màu đen hình thành sương mù bên ngoài bàn tay, Hứa

Thanh vẫn cảm thấy có chút không thể nào tin như cũ.

Việc này đã vượt ra ngoài ý định của hắn, nhưng sau khi hắn cẩn thận suy

tư, lại cảm thấy hình như cũng là hợp tình hợp lý.

Bởi vì nguồn gốc của khỏa độc đan này, là do một vị đã từng là tu sĩ đại

năng, sau khi giao chiến cùng một vị cường giả thần bí tới từ Thần Vực, đối

phương trước khi tử vong đã phóng độc cấm vào trong người của vị đại năng

kia, sau khi trải qua mọi loại đau khổ, vị đại năng này mới luyện hóa được độc

cấm này ra ngoài.

Cho nên thực tế mà nói, đầu nguồn của khỏa độc đan này, chính là từ tu sĩ

Thần Vực.

Mà Thần Vực...

Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.

Giờ phút này bầu trời tràn ngập mây đen, chỉ có không trung phạm vi năm

trăm trượng hắn đang đứng là xuất hiện khoảng trống, tạo thành một cái lỗ hổng

riêng biệt.

Nhìn theo lỗ hổng, Hứa Thanh nhìn qua trăng sáng phía ngoài, cũng nhìn

thấy một góc nửa khuôn mặt Thần Linh như ẩn như hiện dưới ánh trăng chiếu

rọi.

"Địa phương Thần Linh mở mắt ra nhìn một lần, sẽ biến thành cấm khu, hai

lần chính là cấm địa, ba lần là Thần Vực!"

Đại lục Vọng Cổ vô cùng mênh mông, nơi có thể khiến cho Thần Linh ba

lần mở mắt nhìn cùng một vị trí, dĩ nhiên là ít càng thêm ít.

"Thần Vực là nơi nắm giữ sức mạnh Thần Linh sao, còn có thử nghiệm thi

hài Thần Linh mà Chúc Chiếu đang tiến hành, cũng là đang tìm tòi lực lượng

của Thần Linh sao?."

Hứa Thanh thì thào trong lòng, giờ phút này hắn đã nhận thức rõ ràng uy lực

lớn nhất của khỏa độc đan của mình, uy lực lớn nhất của nó có lẽ không phải là

độc, mà là một chiếc chìa khóa.

Chìa khóa mở ra cánh cửa đi tới Thần Linh.

"Năm đó vị đại năng kia …có lẽ cũng biết việc này?"

Hứa Thanh trầm ngâm, hắn còn có một vài chỗ chưa hiểu lắm về chuyện

này, nhưng hắn thiếu rất nhiều manh mối quan trọng, cho nên không cách nào

phân tích thấu triệt.

Nhưng vô luận như thế nào, Hứa Thanh cũng sâu sắc hiểu ra một điều, đó là

giá trị của khỏa độc đan này vô cùng kinh người.

Mà hắn lại càng hiểu rõ, một loại vật phẩm có thể có được lực lượng nhất

định của Thần Linh, đến cùng có bao nhiêu lực hấp dẫn đối với người bên

ngoài, một khi để lộ việc này ra ngoài, vậy hắn sợ là không cách nào bảo trụ

được khỏa độc đan này.

Hứa Thanh không muốn thách thức nhân tính, cho nên hắn sẽ liệt khỏa độc

đan ẩn chứa lực lượng Thần Linh này vào cấp độ bí ẩn sâu nhất của bản thân,

cùng một cấp bậc với thủy tinh màu tím.

"Ta am hiểu độc đạo, thường giết người bằng độc cho nên sẽ không khiến

người bên ngoài hoài nghi, lấy cái này để làm lớp màn chắn che lấp cho độc của

độc đan có lẽ cũng được rồi."

Hứa Thanh trầm ngâm, sau đó liền cảm thụ chiến lực bản thân bây giờ một

chút, hiện giờ tòa Thiên Cung thứ ba trong thức hai của hắn đã trở nên từ hư

ngưng thật, tăng thêm công pháp Hoàng cấp thì hắn đã có đủ chiến lực bốn

cung.

Nếu dùng thêm độc, Hứa Thanh có nắm chắc chiến cùng năm cung, mà nếu

thể hiện ra độc đến mức tận cùng, sau đó đản sinh ra lực lượng Thần Linh...

Hứa Thanh suy nghĩ một chút, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối không

thể dùng loại lực lượng này.

Nghĩ tới đây Hứa Thanh lấy ra rất nhiều hắc đan, nhanh chóng ném tới bên

trong phạm vi năm trăm trượng này.

Theo hắc đan nổ tung, dị chất bị bên ngoài năm trăm trượng nhanh chóng bị

lôi kéo đến, tràn ngập nơi đây rồi tách những dị chất bởi vì Hứa Thanh mà sinh

ra.

Mà mây đen trên bầu trời cũng chầm chậm cuộn mình khép lại, dường như

hết thảy những thứ vừa xong không hề tồn tại.

Mặt đất lại tràn ngập dị chất, chỉ có mặt đất trụi lủi là thứ chứng kiến lực

lượng độc đáng sợ vừa rồi.

Nhìn qua hết thảy, Hứa Thanh cảm thụ một phen, vẫn có chút không yên

lòng, lại ném ra thêm mấy khối hắc đan.

Cho đến khi dị chất ở nơi đây trở nên nồng đậm tột cùng, Hứa Thanh cũng

phát hiện ra những dị chất sinh ra bởi vì bản thân hắn đã triệt để tiêu tán, lúc

này hắn mới an tâm rồi quay người đi xa.

Trên đường trở về, Hứa Thanh nhiều lần nhìn qua Ảnh Tử dưới chân cùng

với que sắt màu đen.

Ánh mắt của hắn, khiến cho Ảnh Tử và lão tổ Kim Cương Tông run rẩy.

Ảnh Tử theo bản năng cảm giác có chút nguy hiểm, về phần lão tổ... Người

tinh tường giống như lão tổ Kim Cương Tông, làm sao có thể không biết được ý

nghĩa của ánh mắt này, vì vậy lần thứ bảy lúc Hứa Thanh nhìn tới phía lão, lão

tổ Kim Cương Tông lập tức huyễn hóa ra ngoài.

Phù phù một tiếng, trực tiếp quỳ trên mặt đất.

"Chủ tử, tiểu nhân khẩn cầu ngài giúp ta một chút."

Hứa Thanh không nói chuyện, lạnh mắt nhìn qua.

Lão tổ Kim Cương Tông hiện ra vẻ mặt trung hậu, trong mắt càng lộ ra vẻ

cuồng nhiệt, khi nhìn qua Hứa Thanh tựa như đang nhìn Thần Linh vậy, đây là

ánh mắt mà lão lén lút học được từ chỗ Dạ Cưu lúc trước.

"Chủ tử, tiểu nhân lo lắng về sau có một ngày bị người khác bắt mất, đối

phương mắt thấy ta chết cũng không bộc lộ nửa điểm bí mật của chủ tử, thế là

liền dùng phương pháp đặc thù đó là sưu hồn. Mặc dù điều này không phải

mong muốn của ta, nhưng cho dù lộ ra mảy may một chút bí mật của chủ nhân,

tiểu nhân tất nhiên cũng sẽ tự trách tột cùng, ta chết cũng không sao, nhưng

không có khả năng lộ ra bí mật của chủ nhân."

“Cho nên tiểu nhân khẩn cầu chủ tử lưu lại phong ấn không thể diệt trong

lòng ta, ác độc cỡ nào, nghiêm trọng bao nhiêu cũng không sao cả, như vậy về

sau nếu thật sự xuất hiện tình huống cực đoan như tiểu nhân vừa nói, chỉ cần có

người vừa sưu hồn là tâm thần ta liền tự bạo, khiến cho đối phương không thu

hoạch được gì."

"Nếu như vậy, cho dù ta chết cũng sẽ mỉm cười ở dưới cửu tuyền, bảo toàn

ý chí cả đời trung trinh hộ chủ của ta!"

Lão tổ Kim Cương Tông vỗ ngực, cuồng nhiệt mở miệng.

Đây thật ra chính là chỗ thông minh của lão, lão biết rõ tính cách của Hứa

Thanh, biết chắc lúc này có ra sức cam đoan gì đó cũng không hề có tác dụng,

thề thốt cũng vô dụng, ngay cả lão cũng đều không tin, không cần phải nói tới

Hứa ma đầu.

Cho nên lão trực tiếp nói rõ, đồng thời cũng đổi phương thức suy nghĩ, từ đó

biểu đạt sự trung thành của mình.

Đó là sự cơ trí và cẩn thận của lão, lão cảm thấy nếu mình nói như vậy, đại

khái có khả năng sẽ tiêu tán sự nghi kị của Hứa ma đầu.

Huống hồ cũng có xác suất nhất định, đó là Hứa ma đầu không thể phong ấn

như vậy, nếu không lúc trước hắn đã sớm dùng rồi.

Đồng thời đáy lòng của lão cũng hoặc nhiều hoặc ít có một chút tính toán

nhỏ nhặt, lão mơ hồ cảm thấy, từ tất cả những gì mà lão nhìn thấy hôm nay, có

lẽ sẽ trở thành một cơ hội thu được tự do trong tương lai cho chính mình.

Luồng ý nghĩ này rất nguy hiểm, sau khi hiện ra trong đầu thì thân thể của

lão tổ Kim Cương Tông cũng run run một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc