QUANG ÂM CHI NGOẠI

Mà lúc này bên trong phòng, Mộc Đạo Tử đang cung kính quỳ gối trước

mặt một lão giả áo đen, cúi đầu lắng nghe sư tôn mới chỉ điểm tu vi.

"Mộc Đạo Tử, tu vi của ngươi cũng tạm được, nhưng công pháp có chút pha

tạp, muốn tu hành pháp thuật của ta, ngươi cần phải hóa giải sở học ngổn ngang

bản thân từng học mới được."

"Tư chất ngươi không tệ, chính đáng tiếc là bái sai sư tôn rồi, đây mới là

nguyên nhân những năm này tu vi của ngươi đình trệ."

Lão giả áo đen nhàn nhạt mở miệng, trong mắt hiện lên một tia tham lam

nhỏ không thể điều tra, lão nhận Mộc Đạo Tử là có nguyên nhân khác, giờ phút

này đang muốn tiếp tục mở miệng, nhưng trong lòng khẽ động, ngẩng đầu nhìn

ra phía ngoài, khẽ nhíu mày.

Mộc Đạo Tử nghe vậy càng ngày càng cung kính, thấp giọng mở miệng.

"Là lúc trước đệ tử ngu dốt, hazz, không biết người giỏi còn có người giỏi

hơn, kết quả đã bái sai....." Lời gã vừa nói đến đây, bỗng nhiên bên ngoài

truyền ra âm thanh quen thuộc.

"Mộc Đạo Tử, còn không lăn ra đây gặp vi sư!"

Đôi mắt Mộc Đạo Tử trợn to, sửng sốt một chút, một khắc quay đầu, cửa

phòng lớn của gã liền oanh một tiếng, bị người từ bên ngoài hung hăng đạp bay,

thân ảnh Lý Hữu Phỉ xuất hiện ở chỗ đó.

Ngay khi nhìn thấy Lý Hữu Phỉ, mặc dù vẻ ngoài đối phương lạ lẫm, thế

nhưng ánh mắt cùng với âm thanh, còn có chấn động trên người, khiến cho Mộc

Đạo Tử lập tức liền nhận ra đối phương đúng là vị sư tôn thần bí trước đó của

mình.

Việc này khiến cho gã có chút lờ mờ, vừa muốn mở miệng, nhưng giờ phút

Lý Hữu Phỉ đã không có tâm tình đi suy nghĩ và cân nhắc sự tình nữa, sau khi

trông thấy Mộc Đạo Tử, lão tiến lên bắt lấy, mắt thấy sẽ phải mang đi.

"Tên nghiệt đồ này, nhanh đi theo ta, mau đi nhận lỗi với đại sư, như vậy

ngươi mới còn cơ hội giữ một tia sinh cơ."

Mộc Đạo Tử không cách nào phản kháng, giờ phút này nội tâm của gã vẫn

đang cuộn trào, có chút không biết làm sao, lúc này một tiếng hừ lạnh truyền ra

từ trong miệng lão giả áo đen kia.

"Càn rỡ!"

Tu vi Linh Tàng tràn ra tiếng hừ lạnh liền như lôi đình, thân thể Lý Hữu Phỉ

dừng lại, lui lại vài bước, khóe miệng tràn ra máu tươi, chợt ngẩng đầu nhìn về

phía lão giả áo đen.

"Hắc Đồng thượng nhân!"

"Lý Hữu Phỉ, nguyên lai Mộc Đạo Tử này đã từng là đệ tử của ngươi, nhưng

gần đây ta đã nhận gã làm đồ đệ, không còn quan hệ cùng ngươi nữa." Hắc

Đồng thượng nhân nhàn nhạt mở miệng.

Lý Hữu Phỉ tự nhiên cũng nhìn ra đệ tử của mình đã thay đổi sư môn, nghe

vậy nhẹ gật đầu, nhìn Mộc Đạo Tử.

"Ngươi nói xem thế nào?"

Mộc Đạo Tử do dự ôm quyền về phía Lý Hữu Phỉ.

"Tiền bối....."

"Được, ta biết rồi." Lý Hữu Phỉ cắt ngang lời nói của Mộc Đạo Tử, nếu như

đổi thành ngày thường, lão khả năng còn sẽ phẫn nộ vì việc này, nhưng bây giờ

lại nhẹ nhàng thở ra.

"Được, là ngươi nói đấy, không có quan hệ cùng ta, từ giờ gã không phải là

đệ tử của ta, nhưng mà Mộc Đạo Tử, nhìn trên phân thượng ta và ngươi đã từng

là sư đồ, ta nhắc nhở ngươi một câu... Ngươi gây phiền toái lớn rồi."

Lý Hữu Phỉ lắc đầu, lời vừa nói xong, bên ngoài phòng truyền tới tiếng

bước chân, càng có từng trận kêu thảm thiết vang vọng, thân ảnh một đoàn

người Hứa Thanh đã đi tới nơi đây, đang cất bước về phía căn phòng này.

Một màn như thế khiến trong lòng Mộc Đạo Tử thất kinh, Hắc Đồng thượng

nhân bên cạnh kia đảo mắt nhìn qua bên ngoài, sau khi lướt qua trên thân đám

người Hứa Thanh, thần sắc như thường, chậm rãi mở miệng.

"Chính là mấy tên Nguyên Anh, từ lúc nào lại có thể thể bày ra tư thái như

vậy."

"Mộc Đạo Tử, pháp thuật vi sư vừa dạy ngươi lúc trước, bây giờ ngươi hãy

nhìn cho rõ tiếp theo sẽ được sử dụng trong thực chiến như thế nào."

Nói xong, Hắc Đồng thượng nhân đứng lên, thần sắc bình tĩnh, chắp tay sau

lưng đi ra ngoài, một bước liền đi ra khỏi phòng, tu vi Linh Tàng vào thời khắc

này ầm ầm bộc phát khắp toàn thân, trên đỉnh đầu lập tức huyễn hóa ra một tòa

Bí Tàng.

Bên trong Bí Tàng hình như có núi lửa tồn tại, phun trào ra biển lửa thao

thiên, trong mơ hồ còn có âm thanh Thiên Đạo gào thét ở bên trong, khiến cho

quy tắc bát phương lại có chỗ cải biến, bốn phía xuất hiện vô số thân ảnh hư ảo.

Những hư ảnh kia dữ tợn, nhao nhao gào thét.

Trong khoảng thời gian ngắn, khí thế tựa như cầu vồng, phong vân biến sắc.

Tiếp theo, lão đi ra bước thứ hai, đến phía trước đám người Hứa Thanh, Bí

Tàng phía sau hình thành trấn áp ngập trời, tu vi tản ra, thiên địa nổ vang và ảnh

hưởng phạm vi rộng lớn vô cùng, càng là tạo thành một cái ấn ký phù văn màu

đen.

Đạo ấn ký này cuối cùng to tới ngàn trượng, sau khi biến ảo trên bầu trời,

tràn ra uy áp cường hãn, khiến cho mặt đất nứt ra và núi đá sụp đổ, uy áp kinh

người.

"Đồ nhi, nhìn cho kỹ, đây chính là Đại Ma Ấn ta vừa truyền thụ cho ngươi!"

Hắc Đồng thượng nhân nhàn nhạt mở miệng, giơ tay tùy ý vung lên, muốn

trấn áp những thứ gà đất chó kiểng trước mặt.

Mà giờ khắc này, trong mắt đội trưởng lộ ra vẻ cổ quái, Ninh Viêm nhếch

miệng nở nụ cười, Ngô Kiếm Vu ngạo nghễ hất càm lên, Hứa Thanh mặt không

cảm xúc.

Đối với mấy cái này, bọn họ không nhìn thẳng mà toàn bộ quay người, đồng

loạt cúi đầu về Thế Tử ở một bên.

"Gia gia."

Thế tử đang trêu đùa Anh Vũ, nghe vậy liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hắc

Đồng thượng nhân.

Chỉ là liếc mắt.

Tâm thần Hắc Đồng thượng nhân oanh một chút, trực tiếp đã tê rần, phù phù

một tiếng cả người trực tiếp ngã xuống, Đại Ma Ấn trên bầu trời tiêu tán, Bí

Tàng tan biến, tất cả mọi thứ cũng đều tiêu tán.

Chỉ có máu tươi phun ra từ trong miệng Hắc Đồng thượng nhân, phun ra từ

toàn thân, đã trở thành một cái suối phun huyết sắc.

Mà máu của lão, hiển nhiên cũng không nhiều bằng đội trưởng, cho nên khí

thế phun ra cũng có vẻ không bằng.

Bốn phía nháy mắt lâm vào một mảnh tĩnh mịch

Bình luận

Truyện đang đọc