QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trung tâm biên giới giữa Thánh Lan đại vực và Thâm Lam đại vực, chính là

cây Thập Tràng.

Từ cây Thập Tràng hướng về vị trí Phong Hải Quận, trong mảnh khu vực đã

bị đổi tên thành Thâm Lam đại vực này, đại quân Phong Hải Quận đang gào

thét bay về phía trước.

Từng chiếc phi hạm cực lớn nhanh chóng bay qua trên màn trời.

Mặc dù lần này thánh chỉ của Nhân Hoàng không có điểm lợi ích trực tiếp

gì đối với Phong Hải Quận, nhưng lại có An Hải công chúa xuất hiện để chế

hành, làm đối trọng ngăn cản Thất hoàng tử bá quyền, khiến cho Phong Hải

Quận từ nguyên bản không quan trọng gì, thoáng cái trở nên có chỗ đặc thù.

Nhưng mà cái loại hình thức giống như chơi xiếc, cả hai bên trước sau lôi

kéo Phong Hải Quận, chỉ là trong nhận biết và tưởng tượng của phàm tục mà

thôi, thực tế đối với địa vị Hoàng tộc mà nói, sẽ có việc cần lôi kéo nhưng

không đến mức quá độ.

Về phần Thất hoàng tử cho nhiều thêm bốn Châu, nghĩ đến trong đó cũng

không phải đơn giản như vậy.

Bởi vì bọn họ sẽ không cho phép Phong Hải Quận trở thành con cờ quan

trọng, từ đó tạo ra một sự thật đương nhiên, đó là chỉ cần bản thân Phong Hải

Quận không ngốc, như vậy tương lai trong thời gian nhất định, sẽ có được một

hoàn cảnh khôi phục cực kỳ thoải mái và dễ chịu.

Đây cũng chính là thứ Phong Hải Quận cần bây giờ.

Hứa Thanh thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Giờ phút này Hứa Thanh đang khoanh chân ngồi trong mật thất trên Đại

Dực, kết thúc tu hành, luồng khí mà hắn vừa phun ra, dùng mắt thường cũng có

thể thấy được chậm chạp tiêu tán ngay trước mặt.

Bên trong luồng khí này ẩn chứa nhiệt độ cao, sau khi tiêu tán ra ngoài,

khiến cho nhiệt độ trong mật thất tăng cao một chút, trở nên nóng bức hơn.

Hứa Thanh nhìn qua khí vụ phía trước, cảm thụ độ nóng bên trong, hai mắt

sáng ngời.

"Không ngờ, lần này đi đến cây Thập Tràng lại có loại thu hoạch như vậy!"

Hứa Thanh thì thào, tim đập hơi nhanh lên, tâm tình kích động.

Hết thảy đầu nguồn, đều là hỏa diễm bên trong cái Ấm Càn Khôn kia.

Trải qua những ngày này nghiên cứu, hắn chẳng những xác định hỏa diễm

trong Ấm Càn Khôn vô hại, càng xác định nó có hiệu quả hòa tan đối với mệnh

đăng!

Hỏa diễm này rất kỳ dị, sau khi dung nhập vào bên trong cơ thể, sẽ khiến

thủy tinh màu tím chủ động hấp thu.

Mà thủy tinh màu tính hấp thu xong sẽ xuất hiện một chút biến hóa không

thể tưởng tượng, ánh sáng tím lập lòe chiếu vào thức hải Hứa Thanh, chiếu rọi

mệnh đăng ở trong Mệnh Vụ, có thể làm cho mệnh đăng bị hòa tan!

Loại hòa tan này cũng không phải tan biến, mà là cải biến hình thái của

mệnh đăng.

Hứa Thanh tu hành đến bây giờ, chưa từng gặp phải loại việc như thế, trong

nhận thức của hắn, mệnh đăng trên căn bản là không thể bị phá hủy.

Điểm này cũng được nhắc tới trong tư liệu mà Hứa Thanh đã từng xem qua.

"Thiên Ngoại Chi Quang?"

Hứa Thanh thì thào, nhưng rất nhanh lại hủy bỏ cái suy đoán này.

Bởi vì trong giới thiệu về Thiên Ngoại Chi Quang mà vị Chúa Tể thời Viễn

Cổ kia đã từng thu được, chỉ nói đối phương dùng Thiên Ngoại Chi Quang để

dung hợp huyết mạch vào trong mệnh đăng, khiến cho mệnh đăng trở thành vật

sở hữu của bản thân.

Mà điều đó so với hình huống Hứa Thanh gặp phải bây giờ, từ bản chất đã

không cùng một dạng.

Trọng điểm mà Hứa Thanh nghiên cứu trong những ngày qua, chính là loại

hòa tan này có khả năng khiến cho mệnh đăng cuối cùng hoàn toàn bị tan biến,

không cách nào sử dụng được nữa hay không.

"Sẽ không!"

Hứa Thanh giơ tay lên, một khối tinh thạch màu đỏ lớn bằng móng tay xuất

hiện ở trong tay.

Hắn đã nghiệm chứng ra, trong quá trình mệnh đăng bị hòa tan, sẽ hóa thành

một chút vật chất đặc thù tản ra trong thức hải, rồi dung nhập vào bên trong

huyết mạch của mình, hình như khiến cho huyết mạch bản thân trở nên có chút

cải biến.

Đồng thời cũng có tạp chất bị phân tách ra, như khối tinh thạch màu đỏ này,

chính là một chút bộ phận mệnh đăng hòa tan nhưng không thể dung nhập trong

huyết mạch tràn ra rồi tự kết tinh lại.

Hứa Thanh không biết được khối tinh thạch màu đỏ ấy có tác dụng gì, khi

cầm ở trong tay có thể cảm thụ vật ấy ẩn chứa một chút khí tức mệnh đăng, có

thể tự động lập lòe phát ra tia sáng và tràn ra nhiệt lượng.

Sau khi xem xét, Hứa Thanh thu hồi khối tinh thạch màu đỏ, trong mắt lộ ra

chờ mong.

"Nếu như có đầy đủ loại hỏa diễm này, thì có thể kích phát ra càng nhiều

ánh sáng từ thủy tinh màu tím hơn nữa, từ đó để cho toàn bộ mệnh đăng của ta

đều bị hòa tan, dung nhập vào trong huyết mạch của bản thân ta."

"Đến lúc đó... Phải chăng ta có thể dùng nhất niệm, mượn nhờ loại vật chất

này, đúc ra mệnh đăng thuộc về mình!"

Hứa Thanh cho rằng phương pháp này trên lý luận là có thể thực hiện được,

nhưng khác biệt cùng vị Chúa Tể thời Viễn Cổ kia, đối phương là dung nhập

huyết mạch vào trong mệnh đăng, từ đó thay đổi quyền sở hữu mệnh đăng.

Nhưng Hứa Thanh là trái lại, hắn hòa tan mệnh đăng, dung nhập tinh chất

vào trong huyết mạch của bản thân, rồi lại lấy huyết mạch bản thân đắp nặn.

"Mặc dù trên lý luận có thể thực hiện, nhưng cuối cùng vẫn còn cần phải

nghiệm chứng, cho nên trọng điểm chính là phải có đầy đủ loại hỏa diểm này!"

Hứa Thanh cúi đầu, nhìn Ấm Càn Khôn.

Đám hỏa diễm trong đó cũng không phải là vô tận, trong khoảng thời gian

này, Hứa Thanh đã thử nghiệm và tiêu hao hơn nửa, bây giờ chỉ còn thừa chưa

tới một tầng.

Về phần lai lịch, những ngày ở bên khu vực cây Thập Tràng kia, Hứa Thanh

đã từng tìm người hỏi thăm qua, cũng đã lấy được đáp án ở chỗ Cung chủ Lý

Vân Sơn.

"Đây là thiên hỏa ở biên giới giữa Tế Nguyệt đại vực cùng Sơn Nam đại

vực!"

"Sơn Nam đại vực, là một chỗ thuộc địa của Viêm Nguyệt Huyền Thiên

thượng tộc, thuộc về lãnh thổ một nước nằm ở cuối phương Nam, có đủ ý nghĩa

chiến lược, chỗ đó tiếp giáp cùng Tế Nguyệt đại vực, chỗ giao giới của hai đại

vực có một mảnh lục hải, không phải nước tạo thành, mà do hỏa diễm hình

thành, hỏa diễm trong đó uy lực kinh người, càng ở sâu trong biển thì uy lực lại

càng kinh khủng, có thể đốt cháy hết thảy."

"Nhưng cái mảnh biển lửa này cũng không phải là do tự nhiên tạo ra, mà từ

trên trời giáng xuống."

"Trong trung tâm thiên hỏa, chỗ đó bầu trời tồn tại một đạo khe hở, vô biên

vô tận biển lửa từ bên trong hạ xuống, hình thành thác nước hỏa diễm, sau đó từ

từ hóa thành biển."

"Mặt khác, thiên hỏa đặc thù, một khi rời đi mảnh phạm vi kia, sẽ từ từ hóa

thành lửa phàm trần, duy có một chút vật chất đặc biệt mới có thể miễn cưỡng

giữ lại, cái Ấm Càn Khôn này của ngươi, hiển nhiên chính là dùng loại vật chất

đó chế tạo, thế nhưng cĩng rất khó bảo trì quá lâu."

Đây là những lời Lý Vân Sơn nói lúc đó.

Bình luận

Truyện đang đọc