QUANG ÂM CHI NGOẠI


Bên trong câu chuyện xưa trong hải chí cũng kể với toàn bộ đệ tử của Thất Huyết Đồng, một khi gặp phải một màn kỳ dị này, không nên hành động, không nên chạm tới, lại càng không được quấy nhiễu.

Hứa Thanh trầm mặc.

Theo ghi chép của Hải Chí Quán hiện ra trong đầu, hắn khoanh chân ngồi bên trong Pháp Chu, ngẩng đầu nhìn vô số lệ quỷ dữ tợn đang gào thét từng trận bén nhọn chói tai ở bốn phía, chúng hợp thành đàn thành phiến bay lên không trung.

- Nhưng mà trọng điểm của ghi chép trong hải chí, không phải là bản thân của câu chuyện xưa này.

Hứa Thanh nhìn qua bầu trời, nhìn qua thiên địa bốn phía tràn ngập trong sự âm lãnh, đáy lòng nhẹ lẩm bẩm.

- Mà!  
Hải chí lại dùng hai chữ ‘chuyện xưa’ để miêu tả tất cả những thứ này chứ không phải là truyền thuyết.

- So với truyền thuyết, khi gọi một thứ là chuyện xưa thì thường đại biểu là một màn này đã từng phát sinh thật sự.


Hứa Thanh thở sâu, ngóng nhìn bốn phương.

Vô số lệ quỷ tràn ngập trong thiên địa, trong khi chúng nó không ngừng lên xuống, thanh âm cũng càng ngày càng thê lương, một màn này, đủ để chấn nhiếp những người nhát gan, khiến cho bọn họ phải run rẩy hoảng sợ.

Nhưng đối với Hứa Thanh mà nói, hắn đã quen rồi.

Hắn đã nhìn qua ánh mắt của Thần Linh, sinh tồn hơn nửa tháng trong một tòa thành chết tràn đầy hung thú cùng quỷ dị, thậm chí từ nhỏ còn thấy qua quá nhiều sinh tử ở trong xóm nghèo âm u.

Lại đã trải qua mấy lần ma luyện cùng tẩy lễ ở trong rừng rậm cấm khu cùng với bên trong Thất Huyết Đồng, với hắn mà nói, thứ muốn mạng người không chỉ là những thứ quỷ dị này, bất luận cái gì trong cái thế giới này, đều có thể khiến người ta tử vong.

Cho nên, loại cảnh tượng trình độ này, có lẽ sẽ khiến cho người khác sợ hãi, nhưng đối với Hứa Thanh mà nói, hắn rất bình tĩnh.

Hứa Thanh bình tĩnh ngóng nhìn, trong đêm tối, hắn mơ hồ nghe được dư âm của một khúc nhạc từ bên trong đám lệ quỷ đang gào thét.

Hứa Thanh nhắm nghiền hai mắt, vẫn không nhúc nhích, giống như đang lắng nghe.

Từ xa nhìn lại, vô luận là bản thân hắn hay chiếc Pháp Chu này, đều không có ý nghĩa ở trong mảnh biển rộng, trong lúc đám bách quỷ dạ hành đang tung bay, dần dần bị che đậy ở trong màn đêm.

Chỉ có dư âm ở bên tai Hứa Thanh càng ngày càng rõ ràng, thật lâu không tiêu tan!  
Bách quỷ dạ hành, bách quỷ dạ vũ, bách quỷ dạ khúc.

Trong khi Triệu Trung Hằng căng thẳng, Hứa Thanh lắng nghe, Đinh sư tỷ hiếu kỳ nhìn Hứa Thanh đang trong trạng thái im lặng, một đêm này cũng chậm rãi trôi qua.

Khi sáng sớm đến, dạ khúc tiêu tán, Hứa Thanh mở mắt ra, trong đầu vẫn còn có chút dư âm yếu ớt vương vấn lại.

Đinh sư tỷ dừng đôi mắt đẹp ở trên người Hứa Thanh, nhịn không được mở miệng hỏi.


- Hứa sư đệ, ngươi đã lắng nghe một đêm sao? Có nghe được cái gì không?
Hứa Thanh không để ý, có chút không thích trong khoảnh khắc này bị người khác quấy rầy, ánh mắt hắn không nháy mắt một chút, vẫn đắm chìm vào dư âm nhỏ đến không thể điều tra trong đầu.

Cái này khiến cho Đinh sư tỷ càng thêm hiếu kỳ, vì vậy nàng nhìn Hứa Thanh, dùng tay phải vỗ vỗ vào trên túi trữ vật, lập tức lấy ra một cái hộp ngọc, đưa tới.

- Hứa sư đệ, trong này có một viên Trừng Minh Đan, hiệu quả bồi dưỡng thần hồn rất tốt, tặng cho ngươi, ngươi nói cho ta biết đáp án được không.

Triệu Trung Hằng trên Phượng Điểu Hào lập tức trừng mắt lên, hô hấp dồn dập, xém chút nữa không áp chế nổi hỏa diễm trong mắt, viên đan dược này là lễ vật gã tặng cho Đinh sư tỷ khi nhìn thấy thần sắc của nàng không còn kiên nhẫn!  
Bây giờ, khi Hứa Thanh tỏ ra không thích, Đinh sư tỷ cũng tặng lễ vật!  
Một màn này, để cho đáy lòng của gã hoàn toàn phát điên.

- Trừng Minh Đan?
Hứa Thanh theo bản năng bị thu hút mà chú ý tới, hắn biết Trừng Minh Đan, cũng biết giá trị của đan dược này không nhỏ, số lượng không thấy nhiều.

Vì vậy có chút kinh ngạc, quay người tiếp nhận mở hộp ngọc ra, sau khi nhìn qua và kiểm tra xác định không có vấn đề gì, hắn liền để vào trong túi áo.

Mắt thấy Hứa Thanh thu nhận, Đinh sư tỷ rất là vui vẻ, cười tủm tỉm nhìn qua Hứa Thanh.


- Hứa sư đệ, ngươi nói cho ta biết đi, ta biết rõ trên hải chí đã đề cập qua bách quỷ dạ khúc, nhưng người có thể nghe được không nhiều lắm, chỉ có người có cảm giác nhạy cảm mới có thể nghe được.

Hứa Thanh nhẹ gật đầu, trong mắt lộ ra một tia hồi ức.

- Lúc ta nghe lão sư truyền thụ tri thức dược thảo cũng đã được dạy bảo về âm tiết.

- Hứa sư đệ vậy mà còn biết về dược thảo sao, thật là lợi hại nha.

Đinh sư tỷ hiện ra vẻ mặt sùng bái, về phần Triệu Trung Hằng trên Phượng Điểu Hào thì lộ ra khinh thường trên mặt, nhếch miệng, thấp giọng nói.

- Ai mà chả biết khoác lác chứ!
Đinh sư tỷ không thèm để ý tới Triệu Trung Hằng đang ghen ghét, nàng ân cần ngồi bên cạnh Hứa Thanh, hỏi về dược thảo.

.


Bình luận

Truyện đang đọc