QUANG ÂM CHI NGOẠI

Lão đầu Đan Thanh Tộc nhìn Hứa Thanh, đang muốn nói chuyện, nhưng

Hứa Thanh không quan tâm tới lão, hắn đã sớm nhìn ra hết thảy, cũng thông qua

cuộc đối thoại của đối phương cùng với ngón tay Thần Linh, nghiệm chứng suy

nghĩ của mình.

Đối với người sắp chết chìm mà nói, cho dù ngươi ném ra một cọng rơm rạ,

đối phương cũng sẽ lập tức túm lấy, chỉ là cọng rơm rạ này phải chân thật một

chút, không thể quá mức qua loa.

Mà bây giờ hỏa hầu đã không sai biệt lắm, nhất là theo Hình Ngục Ti tan vỡ,

ký ức của Hứa Thanh đối với nhà tù 132 khu Đinh cũng đã khôi phục rất nhiều,

hắn chắc chắn là mình chưa bao giờ vận dụng qua lực lượng của Kim Ô ở trước

mặt những phạm nhân của nhà tù 132 khu Đinh.

Hắn đa số đều vận dụng vị cách Thần Linh.

Cho nên, lão đầu Đan Thanh Tộc này không biết được hắn có được Kim Ô.

Mà lúc bọn họ vượt ngục cũng gấp gáp, cho nên cũng không thể nào biết

được quá nhiều thông tin của Hứa Thanh, cái đầu quỷ dị mặc dù có khả năng

biết được, nhưng lão đầu Đan Thanh Tộc này đại khái là không biết.

Nhưng mà điều này cũng không quan trọng.

Không biết mà nói, hiệu quả tự nhiên tốt nhất, nhưng coi như là biết rõ, Hứa

Thanh cũng có phương pháp khác để xử lý.

Nghĩ tới đây, Hứa Thanh không hề áp chế Kim Ô phía sau nữa, trong thời

gian ngắn lực lượng nhiệt độ cực cao ở phía sau toàn bộ bộc phát, Kim Ô bỗng

nhiên tản ra bên trong khối máu thịt di hài mặt trời.

Vào thời khắc này, toàn bộ di hài mặt trời đột nhiên rung động lắc lư, dường

như muốn sống dậy vậy.

Bốn phía xuất hiện tiếng nổ vang, mơ hồ và vặn vẹo càng thêm rõ ràng, một

cỗ sóng nhiệt kinh thiên động địa bộc phát ra từ trên người Hứa Thanh, ầm ầm

khuếch tán về bát phương, sắc mặt lão đầu Đan Thanh Tộc đại biến, cấp tốc rút

lui, kinh nghi bất định nhìn Hứa Thanh.

Giờ phút này thần sắc của Hứa Thanh không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng

trên mặt lại xuất hiện rất nhiều hoa văn màu vàng.

Những hoa văn này là từ đồ đằng sau lưng hắn lan tràn khuếch tán ra khắp

toàn thân.

Giờ khắc này theo Kim Ô điên cuồng hấp thu, lực lượng kinh người đến từ

bên trong di hài mặt trời đang không ngừng hội tụ về phía Hứa Thanh.

Thiên địa rung động lắc lư, đại địa xuất hiện dấu hiệu cuộn mình, trong một

cái chớp mắt, sương mù ở phía trên cũng hóa thành vòng xoáy, khí thế động

trời.

Tim đập Hứa Thanh rộn lên, thông qua phấn khởi và khát vọng mà Kim Ô

truyền tới, hắn biết rõ đối với mình mà nói, lần này chính là một trận cơ duyên

cực lớn.

Nhưng hắn cần có thời gian, đây chính này là một trận thịnh yến cực lớn đối

với Kim Ô, cho nên rất khó hoàn thành trong thời gian ngắn, khối máu thịt di

hài mặt trời này quá lớn.

Một màn này, cũng làm cho lão đầu Đan Thanh Tộc cùng với cái đầu thật

vất vả lắm mới kéo sư tử bằng đá ra nhao nhao hít sâu một hơi, nhưng mà cái

đầu có chút ngơ ngác.

"Hấp thu máu thịt mặt trời..." Lão đầu Đan Thanh Tộc thì thào, trong mắt

lộ ra ánh sáng kỳ lạ.

"Ban đầu ở trong nhà tù 132 khu Đinh ta đã cảm giác trên thân trấn thủ đại

nhân có chấn động không tầm thường, không ngờ lại là có liên quan cùng mặt

trời!!"

"Ta biết rồi, sau khi đại nhân ngài nghe ngóng được ngón tay Thần Linh tìm

kiếm di hài mặt trời ở nơi này, thế nên đã cố ý đi tới nơi đây, chính là muốn để

cho ngón tay Thần Linh chủ động mang ngươi tới đây đúng hay không?"

"Nhưng làm sao ngài biết ta sẽ lừa dối ngón tay Thần Linh đi bắt người?

Đúng rồi, cái này rất dễ giải thích, trôi qua nhiều năm như vậy, di hài mặt trời

nhất định đã mất đi hoạt tính, mà phương pháp bổ sung hoạt tính, tất nhiên là

sinh mệnh!"

"Không sai, chính là như vậy!"

"Cao minh, thật sự là quá cao minh!"

"Đại nhân, bổn sự tính toán của ngài đúng như là Thần Linh, lão phu bội

phục, ta hiểu rồi, thế nên vừa nãy ngài mới nói ta lập công, đúng vậy, ta đích

xác là lập công!"

"Mà đại nhân ngài có thể tính toán đến điểm này, nhất định là có biện pháp

chạy trốn, không sai!"

Lão đầu Đan Thanh càng nói càng là kích động.

Cái đầu chỗ đó trừng mắt nhìn, trong mắt cũng lộ ra tia mờ mịt.

Từ sau khi Hứa Thanh lên Triêu Hà Sơn, nó và sư tử bằng đá bị Ảnh Tử bao

phủ, lúc sau xuất hiện đã là giúp Hứa Thanh dùng độc xâm nhập hạp cốc, tiếp

theo ngón tay Thần Linh đã đến, cho nên nó không biết được giữa lúc kia đã

xảy ra chuyện gì.

Giờ phút này nghe lời nói của lão đầu, cái đầu run run một chút, nó đột

nhiên cảm giác được lão đầu nói rất hay, rất có đạo lý, nếu không tại sao Hứa

Thanh vào thời kỳ chiến tranh lại không đi chiến trường, ngược lại chạy tới

Triêu Hà Châu này chứ?

Nhưng nó lại mơ hồ cảm giác giống như có chỗ nào đó không đúng.

Hứa Thanh thần sắc bình tĩnh, không lộ ra chút cảm xúc chấn động nào, vừa

toàn lực hấp thu lực lượng từ di hài mặt trời, ánh mắt vừa đảo qua lão đầu Đan

Thanh Tộc cùng cái đầu.

Về phần cái đầu hắn tự động bỏ qua, nhưng đối với lão đầu Đan Thanh Tộc

mà nói, đáy lòng của hắn có chút nghi ngờ, đối phương phối hợp quá hoàn mỹ,

thậm chí từ đầu tới đuôi, tựa hồ cũng đang tự hợp tác với mình.

Coi như là người bị ngâm nước nóng lòng cứu mạng, cũng rất khó làm được

điểm này.

Trong lúc Hứa Thanh đang suy nghĩ trong lòng, lão đầu Đan Thanh Tộc đã

kích động, phù phù một tiếng quỳ xuống.

"Trấn thủ đại nhân, xin ngài nhìn trên phân thượng lão nô cẩn trọng nhắc

nhở ngài trong nhà tù 132 khu Đinh, còn có lập công lần này, cứu mạng ta đi."

"Cái ngón tay vạn ác kia kêu ta vẽ thân hình cho nó, ta không dám vẽ, ta vẽ

xong nó nhất định sẽ ăn ta, ta có thể cảm giác được sự đói khát của nó, cho nên

ta lấy lý do thiếu khuyết hoạt tính không cách nào trở thành nước sơn, đã trì

hoãn rất lâu, cuối cùng cũng chờ được ngài tới."

Hứa Thanh lạnh nhạt nhìn lão đầu Đan Thanh Tộc, không cách nào nhìn ra

manh mối gì từ vẻ mặt đối phương, hết thảy biểu cảm và ngôn từ của lão không

hề có vấn đề gì.

Nhưng mà đáy lòng Hứa Thanh không tin việc này chỉ đơn giản như thế.

Nhất là khi hắn đảo qua máu thịt bốn phía trên di hài mặt trời, những ngoại

tộc kia đã không còn kêu rên nữa, mà đã hoàn toàn hòa tan, bị di hài mặt trời

hấp thu.

Tất cả những người này, đều bị lão đầu Đan Thanh Tộc vì sống sót mà gài

bẫy.

Nhưng nếu như đối phương phối hợp như vậy, Hứa Thanh cũng không cần

vạch trần ra, hắn cần thời gian, một mặt là hấp thu di hài mặt trời, một phương

diện khác là hắn phải đợi ngón tay lần nữa trở về.

Bất kể lão đầu Đan Thanh Tộc có vấn đề hay không, hắn cũng không thể để

cho đối phương nắm giữ quyền chủ động ở chỗ này, mà cơ hội cướp lấy quyền

chủ động, chính là một khắc ngón tay lần nữa trở về.

Nghĩ tới đây, Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.

"Ta cần thời gian."

Bình luận

Truyện đang đọc