QUANG ÂM CHI NGOẠI

Dù là sỏi đá nhưng có vẻ rất mềm mại, hắn có thể đi trên đó như dẫm trên

đất bằng, không hề khiến nó bị lún xuống chút nào.

Hắn có thể hoàn toàn khống chế sức dẫm trong từng bước chân, mà cơn gió

dữ nơi này do chịu ảnh hưởng từ lời hẹn ước nên cũng không hề cản trở hắn.

Cứ thế, mấy ngày sau Hứa Thanh đã tới biên giới đại mạc.

Đứng nơi đó, hắn quay đầu nhìn đại mạc sau lưng.

“Thấm thoắt đã ở trong này hơn một năm rồi...”

Hứa Thanh khẽ thì thào trong lòng, lần này hắn ra ngoài chỉ báo với Thế tử,

những người khác không ai biết gì, Linh Nhi thì... Hứa Thanh cảm thấy nàng sẽ

lo lắng nên không nói thì hơn.

“Hồ Ly Bùn...”

Nhớ lại cảnh tượng lúc trước, Hứa Thanh khẽ cau mày, trầm mặc một lát sau

đó hắn mới cất bước, nhoáng cái đã ra khỏi phạm vi của đại mạc.

Hướng đến sơn cốc kỳ lạ trên con đường tiến về sông Tự Âm khi đó.

Thời gian nhoáng lên một cái đã qua ba ngày.

Vào đêm ngày thứ ba, Hứa Thanh sau nhiều ngày bay nhanh đã trông thấy

sơn cốc nọ từ đằng xa.

Nhìn từ trên cao xuống, nơi này thật ra là một hẻm núi trải dài từ ĐSng

Tây, chỗ gần Tây Bộ có nhiều đoạn đứt gãy, thế nên mới hình thành một sơn

cốc nhỏ.

Nhưng thực ra rất khó xác định chiều dài thật sự của hẻm núi này, nó trải dài

về phía Đông rồi tràn vào một ngọn núi đen, nhìn qua rất khó biết nó sâu bao

nhiêu.

Sơn mạch này không có tên chính thức bởi nơi đây có rất ít người ở, Hứa

Thanh xem bản đồ cũng thấy như vậy.

Lúc này trời cao đỏ sậm, huyết quang rơi xuống, nhìn từ xa hẻm núi dưới

mặt đất trông như một khe sâu màu máu, trông mà ghê người.

Hứa Thanh cẩn thận hạ xuống, đi tới sơn cốc ngày đó mình dừng chân, đứng

đấy ngóng nhìn về nơi sâu nhất, yên lặng chờ đợi.

Bốn phía lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng gió vù vù thổi xuống khe sâu, làm

sợi tóc đen của Hứa Thanh tung bay, hóa thành cảm giác lạnh lẽo rồi thẩm thấu

vào toàn thân.

Dần dần hình thành cảm giác âm tà.

Hứa Thanh không động đậy mà cứ tiếp tục chờ đợi như thế.

Theo những gì hắn và Đội trưởng suy đoán thì Hồ Ly Bùn này không hề tầm

thường, thế nên đối phương chắc chắn có cách để biết mình đã tìm tới, đặc biệt

là đối phương từng nói Hứa Thanh bất cứ lúc nào cũng có thể tới đây.

Mà sự thật đúng là như thế, Hứa Thanh đứng chờ chưa tới một nén nhang đã

nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống từ xa truyền tới, còn có âm thanh sắc nhọn

của kèn xô-na vang lên, phá vỡ gió lớn, lay động màn đêm.

Tiếng động càng lúc càng lớn.

Hứa Thanh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về nơi sâu trong hẻm núi trước mặt, chỉ

thấy nơi đó phủ đầy sương mù, có một đội ngũ đang lắc lư tới gần.

Số lượng có cả trăm, đều là các tượng đất mặc áo bào.

Chúng khiêng điện thờ làm từ đá trên đầu, trong tiếng chiêng trống, nơi

chúng đi qua đều thấy sương mù đi theo, âm phong bốn phía càng lúc càng

mạnh, quét qua sơn cốc làm cỏ dại và lá cây bay lên không trung, nhào lộn

trong gió.

Lúc Hứa Thanh nheo mắt nhìn thì đám tượng đất khiêng điện thờ đằng xa

như thể xuyên qua không gian, sau khi thuấn di mấy cái đã xuất hiện ngay trước

mặt Hứa Thanh.

Tới đây chúng dừng chân.

Khi bước chân tượng đất tạm dừng thì tiếng chiêng, tiếng trống, tiếng kèn

xô-na cũng đều khựng lại.

Tất cả tượng đất đồng loạt quay đầu giữa sương mù và âm phong giao hòa,

nhìn về phía Hứa Thanh, đặc biệt là mười mấy tượng đất khiêng điện thờ, chúng

khom người, đặt điện thờ hướng về Hứa Thanh, mời hắn đi vào.

Hứa Thanh nhìn tượng đất mà mặt không đổi sắc, tầm mắt dừng trong điện

thờ chúng khiêng.

Trong đó không có Hồ Ly Bùn mà chỉ có một bồ đoàn bằng đá.

Ý của đối phương đã quá rõ ràng, đây là muốn hắn ngồi vào điện thờ.

Trầm ngâm một lát, sau đó ánh mắt Hứa Thanh đảo qua trời cao rồi bước

lên trước, tiến vào điện thờ.

Bên trong điện thờ mọi thứ đều được làm từ bùn nhưng màu sắc lại khá rạng

rỡ, đủ mọi màu khoe sắc, hơn nữa trong điện còn vẽ rất nhiều đồ án.

Những đồ án này có tạo hình khác nhau nhưng đều miêu tả các tộc đàn bất

đồng đang cúng bái, mà những tộc đàn này lại đang quỳ lạy một đồ đằng ngôi

sao lục giác.

Ngôi sao này mang vẻ tang thương cổ xưa, còn ẩn chứa cảm giác thần thánh

như thể Thần Linh hiển hiện.

Hứa Thanh nhìn kỹ, cuối cùng ánh mắt dừng trên bích họa ngay trước mắt.

Trong hình lục giác ở đó còn có một đồ đằng hồ ly.

Hứa Thanh trầm mặc, trên đường tới đây hắn đã suy nghĩ kỹ, lúc này chỉ có

thể tới đâu hay tới đó, cứ khoanh chân ngồi trên bồ đoàn bằng đá vậy đã.

Khoảnh khắc hắn ngồi xuống thì điện thờ mãnh liệt chìm xuống.

Mười mấy tượng đất xung quanh đều rung lên, nhưng bản thân điện thờ này

đã rất kỳ dị, sau một chớp mắt nó lóe lên ánh sáng hồng nhạt, hóa giải hết thảy,

mười mấy tượng đất lại đứng thẳng, dễ dàng nâng cao điện thờ lên.

Hứa Thanh nhìn cảnh này cũng như có điều suy nghĩ, lúc này tiếng chiêng

trống lại truyền ra, hơn trăm tượng đất đổi hướng, mang theo Hứa Thanh đi

thẳng tới chỗ sâu trong hẻm núi.

Dọc đường xuyên qua mây mù núi đá, tiếng gió bên ngoài như thể có thể

đâm xuyên cả vàng, mà Hứa Thanh trong điện thờ lại thấy cảnh vật bên ngoài

nhanh chóng thay đổi, mọi thứ đều di chuyển với tốc độ kinh người.

Thậm chí do tốc độ quá nhanh nên tất cả đều trở lên mơ hồ, thoáng thấy cả

Mặt Trời Mặt Trăng và các ngôi sao chuyển động, núi non nhấp nhô, thế giới

tựa hồ đan xen với nhau.

“Nơi tới không phải là sâu trong hẻm núi!”

Sắc mặt Hứa Thanh ngưng trọng, mà chẳng mấy chốc hắn lại cảm nhận

được điều khác biệt, thế giới bên ngoài trở lên tối đen, tiếng gió biến mất, hết

thảy thanh âm đều tan đi, còn có một luồng uy áp từ bên ngoài giáng xuống.

“Nơi này là bên dưới lòng đất?”

Hứa Thanh cẩn thận quan sát, cuối cùng chắc chắn mình đã nghĩ đúng, một

hang sâu hun hút xuất hiện trong tầm mắt Hứa Thanh.

Bình luận

Truyện đang đọc