Ngoài ý muốn, vẫn luôn đột nhiên xuất hiện bên trong cuộc sống, dấy lên
sóng dữ, bao phủ bên trong tâm thần của một người.
Như lúc này, Hứa Thanh chỉ đang nghe Quận Thừa giảng giải về lịch sử
nhân tộc, đây là lần đầu tiên hắn nghe được quá khứ trước kia của nhân tộc,
theo bản năng đắm chìm vào bên trong, dưới tình huống không có bất kỳ chuẩn
bị nào, bỗng nghe được một cái tên mà hắn không muốn nghe đến nhất kia.
Mà từ những gì Quận Thừa vừa kể, người này hình như còn... Từng có đại
cống hiến đối với nhân tộc.
Hứa Thanh không vĩ đại như vậy, ý nghĩ của hắn rất đơn giản, tìm được con
Ô Nha kia, giết chết nó.
Về phần đối phương đã từng làm cái gì, có thật như Quận Thừa nói hay
không, hay là hậu nhân bịa đặt ra, Hứa Thanh cảm thấy mình không cần phải
suy nghĩ về việc này.
Nếu như thế gian này thật sự có thiện ác mà nói, vậy phần lớn thời gian giữa
người và người cũng không còn đơn giản như vậy nữa rồi, mà ẩn chứa tính chất
rất phức tạp.
Cho nên rất ít thấy thiện ác chân chính trên ý nghĩa, hết thảy truy cứu tới
căn bản, phần lớn đều là do lập trường khác biệt dẫn đến.
Một người vì sống sót, đã đoạt viên Bạch Đan cuối cùng trong sinh mệnh
của một người khác, người kia bởi vậy mà dị hoá tử vong, mà về sau người
cướp bóc đã làm rất nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc còn sống.
Như vậy thì toàn bộ những người bị người kia hại chết, cùng với trong ánh
mắt thế nhân, hắn là ác.
Nhưng sau khi hắn sống sót, tương lai lại tạo phúc cho càng nhiều người
hơn nữa, khiến người khác thoát khỏi tử vong, vậy thì những người này nhìn lại,
hắn lại là thiện.
Vậy hắn rốt cuộc là ác, hay là thiện?
Có một số việc thật ra không tiện đi phân biệt, bởi vì vô luận ngươi lựa chọn
như thế nào cũng đều không đúng, thật ra hành động phân biệt này của ngươi,
cũng đã ẩn chứa lập trường khác biệt rồi.
Từng lập trường đều sẽ thu hoạch đáp án của vấn đề không giống nhau.
Khi còn bé Hứa Thanh đã thấy được quá nhiều ấn lệ chân thật về đạo lý này,
cũng có cả sự u mê.
Một đường đi tới hôm nay, mặc dù hắn vẫn chưa hoàn toàn thông thấu,
nhưng hắn cũng đã biết được phương hướng.
Kiên trì bản tâm.
Là đủ.
Ngươi muốn giết ta, ta liền giết ngươi.
Ngươi tới đoạt ta, ta liền giết ngươi.
Ngươi muốn hại ta, ta liền giết ngươi.
Ngươi giết phụ mẫu ta, ta lại càng phải giết ngươi!
Đầu Hứa Thanh từ tư thế cúi thấp ngẩng lên, ánh mắt thanh tịnh nhìn lên
Quận Thừa ở bên trên.
Vừa đúng lúc này, Quận Thừa giảng giải xong tất cả lịch sử của nhân tộc,
ngồi bên nhìn về phía nhân tài kiệt xuất của nhân tộc thế hệ này trong đại điện,
ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, thấy được Hứa Thanh.
Hai người nhìn nhau.
Quận Thừa gật đầu.
"Tiếp theo, lão phu sẽ giảng giải cho các ngươi cách làm thế nào để có thể
dựa vào thảo mộc, tự cứu bản thân khi ở trong tuyệt cảnh, đương nhiên bản thân
cách này cũng có một chút hạn chế, đó là chỗ tuyệt cảnh mà các ngươi gặp, phải
có ẩn chứa thảo mộc."
"Thật ra việc này cũng thông thường, số lượng cây cối của đại lục Vọng Cổ
đã vượt qua số lượng vạn tộc."
"Nếu như có thể đứng trên một cái độ cao tuyệt đối cúi đầu nhìn khắp toàn
bộ đại lục Vọng Cổ, ngươi sẽ phát hiện một điều, sau khi xóa vạn tộc đi, sẽ
không nhìn ra bất cứ thay đổi gì ở trên Vọng Cổ, nhưng nếu như ngươi thử xóa
đi toàn bộ cây cối, vậy biến hóa của Vọng Cổ trong mắt ngươi sẽ trở nên cực kỳ
rõ ràng."
Giọng nói khàn khàn của Quận Thừa vang lên, dưới bóng người tang
thương phụ trợ, giọng của lão giống như ẩn chứa năm tháng trôi qua, chậm rãi
truyền vào tâm thần nhiều người.
"Ta không truyền thụ cho các ngươi cách làm cụ thể, sau khi trải qua khóa
này các ngươi cần phải trở về tự mình cân nhắc, ta chỉ dạy các ngươi một cái
dàn giáo, đây cũng là phương hướng nghiên cứu trong những năm này của ta."
"Đó chính là... Cải biến đặc tính của một cây thảo mộc.”
Ví dụ như biến một cây cỏ phàm tục hóa thành dược thảo, ví dụ như biến
một gốc linh thảo thành độc thảo, lại ví dụ như biến một cây độc thực hóa thành
linh thảo, cách này sẽ khiến cho các ngươi gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm, có
thêm nhiều phương pháp tự cứu."
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, trước kia hắn cũng đã từng suy nghĩ qua
phương pháp này.
Dựa theo lời Bách đại sư lời nói, có thể thông qua thuật điều hòa âm dương
lưỡng cực, hái xuống dược thảo dựa theo dược lý khác biệt, sau đó dùng dược
thảo khác phối hợp, khiến nó thay đổi.
Nhưng mà phương pháp này vẫn còn có một chút khuyết điểm nhỏ nhặt, đó
là có một chút dược thảo không cách nào bị thuật âm dương lưỡng cực thay đổi.
Trong lúc Hứa Thanh suy tư, những người khác ở đây cũng đang cân nhắc.
Mặc dù tạo nghệ trên thảo mộc của mọi người ở đây đều tầm thường, nhưng
hoặc nhiều hoặc ít vẫn có được một chút tri thức, dẫu sao trong cái thế đạo này,
không thể nào sống thiếu đan dược được.
Quận Thừa tươi cười nhìn mọi người, sau đó phất tay lấy ra một chậu hoa,
bên trong trồng một cây hoa nhỏ màu đỏ.
Cành hoa màu xanh, đóa hoa màu đỏ, cánh hoa ba mảnh, từng mảnh lại có
rất nhiều múi như vẩy cá, hợp lại cùng một chỗ, tràn đầy vẻ yêu dị.
"Hồng Lân Hoa." Hứa Thanh liếc mắt liền nhận ra, đây là một loại hoa kịch
độc, số lượng khá hiếm, cũng thuộc về loại thảo mộc không cách nào bị âm
dương lưỡng cực thay đổi.
"Các ngươi nhìn kỹ."
Quận Thừa giơ tay lên, xuất ra một cái bình nhỏ, đổ chất lỏng bên trong vào
trong bùn đất, tiếp theo quan sát Hồng Lân Hoa biến hóa, lại đổ nước thuốc
khác biệt vào.
Làm xong những thứ này, lão giơ hai tay vung lên, tu vi hùng hậu lập tức tản
ra, gia trì vào trên chậu hoa, khiến cho nước thuốc bị rót vào trong bùn đất bị
Hồng Lân Hoa hấp thu nhanh hơn.
Thời gian dần trôi qua, một màn thần kỳ xuất hiện.
Màu sắc của gốc Hồng Lân Hoa kia rõ ràng chậm rãi cải biến, đã thành màu
trắng, còn có một cỗ mùi thơm ngát tràn ra, khuếch tán bốn phương.
Mọi người trong đại điện nhao nhao cảm thấy kỳ dị, Hứa Thanh lại càng vô
cùng chấn động.
Một màn này nhìn như đơn giản, nhưng càng hiểu rõ vấn đề trong đó thì lại
càng chấn động.
Hứa Thanh rất rõ ràng, phương pháp âm dương lưỡng cực không cách nào
cải biến được Hồng Lân Hoa, nhưng bây giờ sử dụng phương pháp của Quận
Thừa lại làm được điểm này, việc này khiến cho trong mắt Hứa Thanh lóe lên
một tia ánh sáng mãnh liệt.