QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trong lòng Mặc Quy lão tổ vô cùng kích động, hắn có tu vi Quy Hư tầng

thứ nhất, mà vị này lại là Quy Hư tầng thứ tư, hơn nữa còn là phó Điện chủ của

Nghịch Nguyệt Điện, tính ra ở Tế Nguyệt đại vực thì đây chính là một nhân vật

lớn đấy.

Nếu là mình trước khi làm việc cho dược phô, lúc đối mặt với người này

còn sẽ thấy vô cùng thấp thỏm, dù sao thân phận và địa vị đôi bên chênh lệch

quá nhiều.

Nhưng giờ thì khác, từ cách xưng hô của đối phương đã thấy phần nào, nghĩ

thế hắn bèn cười nói.

“Đó là thiếu chủ nhà ta.”

Tứ Điện chủ nghe thế thì khẽ gật đầu, qua hai từ thiếu chủ và việc đối

phương triển khai thẻ ngọc Uẩn Thần là hắn đã hiểu người thanh niên này có

quan hệ thế nào với Thế tử rồi.

Thánh Lạc đại sư bên cạnh cũng vì xưng hô thiếu chủ mà nhìn kỹ Hứa

Thanh hơn, đáy lòng hắn thầm cảm khái, rồi như nhớ ra gì đó, hắn chắp tay nói

với Mặc Quy lão tổ.

“Mặc Quy đạo hữu, tại hạ có chuyện muốn hỏi thăm.”

“Mời Thánh Lạc đại sư cứ nói.” Mặc Quy lão tổ cười mở miệng, dù hắn

không phải tu sĩ trong Nghịch Nguyệt Điện nhưng cũng có quen biết với tu sĩ

trong đó, lúc trước hắn nghe người nọ kể lại nên đã biết thân phận của từng

người, bởi vậy hắn biết vị Thánh Lạc đại sư này cũng là một nhân vật lớn.

“Không biết ở đại mạc có cường giả đan đạo nào không? Ngươi có từng

nghe thấy tên Đan Cửu đại sư chưa?”

Thánh Lạc nói xong thì Hứa Thanh cũng đã tới gần, nghe thế hắn đảo mắt

qua người nói chuyện, thấy người này là một trung niên có tu vi không tầm

thường, hơn nữa trên người đối phương cũng có mùi vị đan dược.

Rõ ràng đây là người luyện đan nhiều năm.

Mặc Quy lão tổ nghe thế thì lắc đầu, hắn không nói chuyện Hứa Thanh cũng

biết luyện đan, sống tới từng này tuổi, hắn biết rõ nói nhiều sai nhiều, vả lại đôi

bên còn không quen biết gì nhau.

Hắn đang định mở miệng thì lại thấy Hứa Thanh tới gần, thế nên hắn bái

kiến đối phương trước rồi mới trả lời câu hỏi của Thánh Lạc.

“Trong các tu sĩ ở đại mạc cũng có người tu đan đạo nhưng người có thể

xưng là đại sư hình như rất ít ỏi... Còn về Đan Cửu đại sư, ta cũng nghe nói về

người này rồi, ý của Thánh Lạc đại sư là vị Đan Cửu đại sư kia hiện đang ở đại

mạc sao?”

Hứa Thanh nghe thế thì liếc qua vị đan tu kia một cái, đồng thời cũng nhớ

về bức tượng là hiện thân của Thánh Lạc đại sư trong đầu.

Nhớ tới chuyện lúc trước đối phương cùng mình đấu đan dược trong Nghịch

Nguyệt Điện.

Thánh Lạc thở dài, hắn biết Mặc Quy chỉ đáp có lệ, mà mình cũng quá lỗ

mãng, sau đó hắn gật đầu với Hứa Thanh, ánh mắt của Tứ Điện chủ cũng dừng

trên người Hứa Thanh.

“Gặp qua tiền bối.” Hứa Thanh chắp tay nói.

“Vãn bối phụng lệnh Thế tử tới đây tiếp ứng, đại mạc Thanh Sa hoan

nghênh các vị.”

Nhìn Tứ Điện chủ, cảm giác đầu tiên của Hứa Thanh là quen thuộc, sau đó

trong lòng lại nhớ chuyện đối phương cứ cách vài ngày sẽ gửi lời nhắn cho

mình trong miếu thờ.

Nhưng rõ ràng hắn vẫn muốn giấu rất kỹ, thế nên đối phương không thể biết

chuyện mình là Đan Cửu được.

Mà quả thực đúng là thế, dù tu vi của Tứ Điện chủ cao thâm đấy nhưng

cũng không phải kẻ toàn trí toàn năng, hắn và Thánh Lạc không thể ngờ được

Đan Cửu mà họ vẫn luôn muốn bái phỏng lại đang đứng ngay trước mắt.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng việc hai bên khách sáo đôi câu, dù

họ có tu vi Quy Hư nhưng Hứa Thanh là người thay mặt Thế tử, vả lại họ đang

ở đại mạc chứ không phải bên ngoài, thế nên đôi bên nói chuyện rất hòa hợp.

Cứ thế, theo lời mời của Hứa Thanh, một đám người chậm rãi tiến về phía

dãy núi Khổ Sinh.

Bão cát gào thét, Hứa Thanh và Mặc Quy lão tổ đứng trên phi chu của Tứ

Điện chủ, trên đường Hứa Thanh rất kiệm lời, đều là Mặc Quy lão tổ luôn

miệng giới thiệu đại mạc, cũng nói tới cơn gió xám ở đây và dược phô được gọi

là Thánh địa của đại mạc...

Giây phút hình ảnh Chủ tể Trảm Thần trong đầu chúng sinh chấm dứt cũng

là lúc gió xám hình thành trên đại mạc, sau mấy tháng thì chuyện này đã không

còn là bí mật nữa rồi.

Thực ra đây cũng là nguyên nhân chúng sinh đoán rằng hình ảnh Trảm Thần

có liên quan tới Thế tử.

Có điều sau khi nghe Mặc Quy lão tổ giới thiệu thì Tứ Điện chủ đột nhiên

lại liếc qua Hứa Thanh rồi mở miệng nói.

“Người trẻ tuổi, thân ảnh trên đài Trảm Thần trong đầu chúng sinh là ngươi

phải không?”

Thánh Lạc đại sư bên cạnh không chú ý tới đài Trảm Thần mà chỉ quan tâm

dược phô, lúc này hắn cũng nhìn sang Hứa Thanh, không kiềm được mà hỏi

thêm một câu.

“Vị tiểu hữu này, dược phô là ngươi mở ra phải không? Ngươi cũng biết

luyện đan sao?”

Gió xám gào thét, cuốn lên vô số cát bụi, thổi quét qua từng chiếc phi chu

bay giữa trời cao.

Tuy có một lớp phòng hộ nhưng vẫn nghe thấy tiếng va chạm lộp bộp,

truyền vào tai Hứa Thanh cùng với câu hỏi của Tứ Điện chủ và Thánh Lạc đại

sư.

Cùng lúc đó, đám thuộc hạ của Tứ Điện chủ đang chữa thương xung quanh

cũng dồn dập mở mắt nhìn về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh nhìn thẳng Tứ Điện chủ.

Lúc ở biên giới đại mạc, lần đầu tiên nhìn thấy đối phương trong lòng hắn

từng cảm thấy rất quen thuộc.

Cảm giác này không phải vì họ từng trông thấy tượng của nhau trong

Nghịch Nguyệt Điện.

Tượng của mỗi người đều khác biệt, thậm chí đến giới tính và tộc đàn cũng

sẽ bị tượng ẩn đi, trừ khi có quyền hạn tối cao trong Nghịch Nguyệt Điện thì

mới nhận ra được.

Thế nên từ lúc lên phi chu Hứa Thanh vẫn luôn im lặng, trong lòng thì thầm

nghĩ xem cảm giác quen thuộc này từ đâu mà ra.

Tới lúc này hắn mới tìm được.

Điểm đặc biệt nhất trên người Tứ Điện chủ là sự nghiêm trang cố hữu,

dường như biểu cảm cười vui là thứ rất khó thấy trên mặt hắn, mà ấn đường lúc

nào cũng nhíu lại càng khiến cảm giác nghiêm túc thêm phần mãnh liệt.

Tướng mạo như vậy Hứa Thanh cũng từng thấy trên người Cung chủ Khổng

Lượng Tu của Chấp Kiếm cung

Bình luận

Truyện đang đọc