QUANG ÂM CHI NGOẠI

Thật sự là bởi loại đan dược này chính là thứ cứu mạng rất nhiều tu sĩ.

Chiến tranh sẽ khó tránh thương vong, mà vết thương lại khiến nguyền rủa

trong cơ thể họ bùng nổ, lúc giao chiến với tu sĩ Hồng Nguyệt cũng sẽ bị đối

phương kích phát nguyền rủa.

Hơn nữa, Hồng Nguyệt tinh thần đang tới gần cũng khiến nguyền rủa càng

thêm phát triển mạnh mẽ.

Thế nên trong lúc này, đan dược có thể làm giảm ba phần nguyền rủa chính

là thánh vật, đối với tu sĩ đã bùng nổ nguyền rủa mà nói thì nó chẳng khác nào

thuốc khởi tử hồi sinh!

Đặc biệt là đám người hâm mộ của hắn lại càng thêm phần kích động.

Hơn nữa lúc này đan dược của Hứa Thanh cũng không cần tu sĩ của Nghịch

Nguyệt Điện làm gì để đổi lại, có thể nói là cung cấp không có bất cứ điều kiện

gì, thế nên cái tên Đan Cửu phải nói là đã đi lên đỉnh cao danh vọng trong

Nghịch Nguyệt Điện.

Tên hắn cũng đã truyền ra khỏi Nghịch Nguyệt Điện từ lâu, hắn rất nổi danh

trong các nhánh quân phản kháng ở Tế Nguyệt đại vực, thậm chí các tu sĩ không

phải người của Nghịch Nguyệt Điện cũng đều nghe tới bốn chữ Đan Cửu đại sư

này.

Cùng với đó, suy đoán về thân phận của Đan Cửu đại sư lại càng lúc càng

nhiều, có người nói hắn tới từ ngoại vực, cũng có người nói hắn là cường giả

lánh đời, còn có người lại nói hắn là tiền bối sống cùng thời đại với Thế tử.

Đủ loại suy đoán, thậm chí mấy vị phó Điện chủ trong Nghịch Nguyệt Điện

cũng từng gửi lời nhắn cho Hứa Thanh, giọng điệu của họ hết sức khách khí, ai

cũng muốn hắn gia nhập phe cánh của mình, hơn nữa còn cho hắn rất nhiều lợi

ích.

Thậm chí chỉ cần Đan Cửu đồng ý thì bất kể hắn đang ở đâu, chỉ cần không

phải là người của Hồng Nguyệt Thần điện thì cũng sẽ có cường giả lập tức qua

đó hộ tống hắn tới nơi của họ ngay tức khắc.

Trong số đó người cố chấp nhất là Tứ Điện chủ từng chứng kiến Hứa Thanh

và Thánh Lạc đại sư tuyên bố đan dược, cứ cách vài ngày hắn lại gửi lời nhắn ở

miếu thờ của Hứa Thanh, thái độ cũng vô cùng thành khẩn.

Nhưng Hứa Thanh không hề đáp lại.

Tới khi danh tiếng Thánh địa ở dãy núi Khổ Sinh truyền ra thì suy đoán về

Đan Cửu lại thêm một cái, có người phân tích có lẽ hắn đang ở dãy núi Khổ

Sinh, cũng chỉ có người ở mảnh niết bàn không vướng khói lửa chiến tranh này

thì mới yên tâm luyện chế đan dược như vậy được.

Mà suy đoán dù sao cũng chỉ là suy đoán.

Cụ thể ra sao không ai biết được, cũng vì sự thần bí của hắn nên cái tên Đan

Cửu lại càng chấn động bốn phương.

Đồng thời những người hâm mộ hắn cũng tự phát phối hợp với nhau, do vị

đại hán hàng xóm của hắn dẫn đầu, họ vừa giữ gìn danh tiếng của đại sư vừa

tìm kiếm tất cả tin tức về hắn, ý muốn tìm ra nơi đại sư đang ở rồi tới đó, bảo vệ

quanh hắn.

Thời gian cứ thế lại trôi qua bảy ngày.

Hôm nay, Hứa Thanh vừa ra khỏi tiểu thế giới thì lại nhận được truyền âm

của Thế tử.

“Hứa Thanh, một vị phó Điện chủ của Nghịch Nguyệt Điện dẫn theo các tu

sĩ dưới trướng đã sắp tới bên ngoài đại mạc, đằng sau có tu sĩ Hồng Nguyệt truy

đuổi, ngươi mang theo thẻ ngọc chứa một đòn của ta và Tam tỷ tiếp ứng họ đi.”

“Cũng tiện dẫn theo đám gà con ở sân sau theo luôn, cho đám đấy đi dạo

một chút, cả đám suốt ngày ăn không, mập lắm rồi.”

Dứt lời, ba miếng thẻ ngọc đột nhiên xuất hiện trước mặt Hứa Thanh, hai cái

trong đó lan ra dao động Uẩn Thần, cái còn lại là vật để khống chế đám gà con

kia.

Hứa Thanh nghe thế thì gật đầu, nhanh chóng thu hồi thẻ ngọc rồi bước tới

khoảng sân sau dược phô, hắn bình tĩnh quét mắt nhìn đám gà con.

Trong này có rất nhiều cường giả, yếu nhất cũng là Nguyên Anh, có mấy

người là Linh Tàng, thậm chí Quy Hư cũng có tới bốn người.

Một phần là người của Âm Dương Hoa Gian tông khi trước, còn lại thì

không biết do Ngũ nãi nãi tóm ở đâu về, Hứa Thanh cũng không rõ lai lịch của

họ.

“Các ngươi, ai nguyện lập công chuộc tội đây?”

Hứa Thanh thản nhiên lên tiếng.

Bốn chữ lập công chuộc tội vừa dứt lập tức có mấy chục con gà con vội

vàng vỗ cánh nhảy lên, miệng kêu cục ta cục tác đầy kích động, trong mắt cũng

lóe lên vô vàn khát vọng.

Họ đều như phát cuồng.

Thậm chí vì cướp đoạt cơ hội này mà sau khi nhảy lên cả đám còn quay qua

đánh nhau tranh giành, làm lông gà rụng đầy mặt đất.

Hứa Thanh nhíu mày.

Đám gà con lập tức trở lên yên lặng hẳn, không cần biết trước đây tu vi của

chúng thế nào, nhưng sau khi biết rõ tình cảnh của mình, hơn nữa chúng hiểu ở

đây có tới bốn Uẩn Thần và đoán ra địa vị của Hứa Thanh thì lại càng không

dám làm loạn.

Dù cũng hết sức bi phẫn nhưng nếu muốn sống chúng cũng chỉ có thể cúi

đầu trước hiện thực mà thôi.

Thấy chúng đã yên tĩnh lại, Hứa Thanh giơ tay chỉ vài cái, chọn ra hơn ba

mươi con trong hơn trăm con gà con.

“Trong các ngươi tốc độ của ai nhanh nhất?”

Hứa Thanh hỏi một câu.

Lập tức trong đám gà con có một con nhảy phắt lên, trong tiếng cục tác tràn

ra khát vọng mãnh liệt.

Hứa Thanh gật đầu, lấy thẻ ngọc Thế tử cho để khống chế gà con ra, bấm

tay niệm pháp quyết, một luồng sáng trắng lập tức từ trong thẻ ngọc bay ra,

đánh thẳng tới chỗ con gà con kia.

Chớp mắt sau, thân thể gà con run lên, hình thái cũng thay đổi, nhưng không

phải hóa thành thân thể tu sĩ mà thân gà lại trở lên khổng lồ, áng chừng cao tới

mười trượng, cứ thế biến thành một con gà lớn.

Tu vi cũng đã khôi phục, dao động Quy Hư tầng thứ hai tràn ra, trong lúc cơ

thể mở rộng còn có sức mạnh Xích Mẫu theo đó lan truyền, kẻ này... là Thần sử

của Hồng Nguyệt Thần điện.

Trong mắt Hứa Thanh lóe lên vẻ quái dị, nhưng nghĩ lại thì chúng đều là do

Ngũ nãi nãi tự nuôi nên cũng không bất ngờ lắm, thế nên thân thể hắn nhoáng

lên một cái, trực tiếp đứng trên lưng gà lớn.

“Các ngươi đi theo sau.” Hắn nói với đám gà con còn lại, sau khi cởi bỏ một

phần phong ấn cho chúng thì Hứa Thanh mới bình tĩnh phát lệnh.

“Xuất phát!”

Bình luận

Truyện đang đọc