QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trên bầu trời, vòng xoáy nổ vang, lực lượng băng hàn tràn ra từ bên trong

lạnh lẽo vô cùng, xích sắt đóng thành băng, khí lạnh từ vòng xoáy nhả ra khiến

cho bầu trời trở nên âm u như tấm gương màu đen.

Tồn tại kinh khủng trong đó cũng đang dần dần xuất hiện.

Nhưng ở bề ngoài, một chiếc đạo chuông cực lớn treo lơ lửng ở phía trước,

toàn thân hiện ra vô số phù văn cổ xưa, phát ra ánh sáng lập lòe, truyền ra tiếng

chuông vang, hình thành lực lượng trấn áp.

Nhưng khí tức đến từ vòng xoáy quá mức kinh người, không cách nào hoàn

toàn trấn áp, dù cho đạo chuông liều mạng dùng toàn bộ uy năng, hiện ra đến

cực hạn, thậm chí bản thân cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, giống như dốc mệnh

tiêu hao để ngăn cản, nhưng vẫn không có cách nào ngăn được vực bảo tiến đến

như cũ.

Càng có gió bão diệt sạch hết thảy từ trong vòng xoáy khuếch tán ra ngoài,

từ xa nhìn lại, tựa như một bánh xe gió, không ngừng chuyển động, thổi ra rét

lạnh tới khắp bốn phương, phủ rét đậm xuống bên dưới.

Mặt đất bay lên càng nhiều sương màu trắng, vô số thi hài bị đông lạnh

thành bụi phấn, gió thổi qua liền biến thành tro bụi.

Tiếp theo là thi thể tàn phế, sau đó là bông tuyết màu đen cùng với mặt đất,

toàn bộ đều trở nên mơ hồ.

Chỉ có một thân ảnh còn tồn tại, bước từng bước, đang thiêu đốt tu vi, đi tới

thiên địa mông lung phía trước, bước vào trong thế gian chí hàn vặn vẹo.

Thân ảnh này cũng chiếu vào trong mắt toàn bộ tu sĩ Phong Hải Quận nơi

đây, chiếu vào trước mắt Hứa Thanh, biến thành một thân ảnh duy nhất.

Toàn thân mặc một bộ chiến giáp màu đen, một đầu tóc dài theo sinh mệnh

thiêu đốt đã trở thành một màu trắng xám.

Trong gió lạnh, áo cHSu lưng Cung chủ phất qua một bên, giống như

lá cờ tung bay.

Trong u ám, cát màu trắng dấy lên, gào thét trên chiến trường thâm trầm, lan

truyền vẻ tang thương ra xa.

"Cung chủ..."

Hứa Thanh bi phẫn, trong lòng cuộn trào gợn sóng cực lớn.

Thân ảnh phía dưới trời chiều kia, càng đi càng xa, mang theo khí thế quật

khởi, chẳng những là tồn tại duy nhất trong mắt mọi người, càng là thứ hấp dẫn

càn khôn, trở thành tâm điểm thiên địa chú ý.

Phía trước Cung chủ, là nghìn vạn đại quân Thánh Lan tộc, là hai đế ảnh

động trời đứng trên Thiên Lan sơn mạch, một mảnh đông nghịt che khuất bầu

trời, tràn ngập hung thần, vô tận u ám.

Phía sau Cung chủ, ngoài vạn trượng là quân đoàn thứ hai cùng quân đoàn

thứ ba, cùng với mấy vạn Chấp Kiếm Giả của Quận Đô còn sống sót.

Một thân một mình!

Nhìn qua hết thảy, trong lòng của toàn bộ tu sĩ nhân tộc hiện lên bi thương,

ánh mắt của bọn họ vốn đã bị chiến trường nhuộm đỏ, giờ phút này lại càng lộ

ra càng nhiều màu đỏ hơn nữa.

Khổng Tường Long cũng ngẩng đầu lên, nhìn qua thân ảnh kia, vào thời

khắc này trong ánh mắt ảm đạm kia lần nữa xuất hiện tia sáng, chỉ là trong tia

sáng đó, thân thể của y không thể khống chế mà run rẩy liên hồi.

Trong lúc tâm thần của tất cả mọi người nhao nhao hiện lên từng trận sóng

lớn mãnh liệt, giọng nói khàn khàn của phó Cung chủ, mang theo bi thống, vang

vọng bốn phương.

"Tất cả mọi người!"

"Chúng ta...rút lui!!"

Mọi người trầm mặc, cho đến khi giọng nói của phó Cung chủ giống như lôi

đình nổ vang truyền tới.

"Đây là lệnh của Cung chủ, chấp hành!"

Phó Cung chủ hét lớn một tiếng, chợt phất tay, gió lớn thổi tới, còn có chấp

sự Chấp Kiếm Cung cùng với Đại Trưởng Lão của Chấp Kiếm Đình ở hai đại

quân đoàn, nhao nhao gầm nhẹ, cuối cùng mới khiến đại quân nhân tộc ở đây,

dần dần di chuyển.

Nhưng mỗi người đều liên tiếp quay đầu lại, nhìn về phía xa đằng sau.

Chỉ là, cái gì cũng không nhìn thấy.

Thân ảnh kia, đã dung nhập vào trong bóng tối, cho đến khi một đạo hỗn

độn phá vỡ bầu trời, tràn ra ánh sáng rực rỡ, từ bên phía chiến trường phóng lên

trời.

Bầu trời nổ vang, đại địa chấn động, vô tận kiếm ý cuốn động phong vân,

xua tan đi bóng tối, khiến cho thiên địa biến sắc.

Đó là một đạo kiếm quang, đó là một thanh Đế Kiếm!

Đế Kiếm do Chấp Kiếm Cung ở Phong Hải Quận hội tụ, tổng cộng chín

chuôi, lúc trước chiến tranh đã dùng bốn chuôi, đây là chuôi thứ năm.

Kiếm này vừa ra, liền tỏa ánh sáng rực rỡ chói mắt, thông suốt mông lung,

hư không vỡ vụn vặn vẹo, từ bên trong chiến trường phóng thẳng lên trời, thẳng

đến hai vị Hoàng của Thánh Lan tộc trên Thiên Lan sơn mạch.

Những nơi kiếm này đi qua, một cái khe rãnh cực lớn trực tiếp bị tách ra,

tựa như một con cự long, nương theo tiếng kiếm rít đinh tai nhức óc, nghiền nát

tất cả.

Đạo ánh sáng kia, chiếu rọi vô số gương mặt trắng bệch của tu sĩ Thánh Lan

tộc, chấn nhiếp toàn bộ tâm thần của địch nhân xâm phạm phòng tuyến.

"Khổng Lượng Tu, đại thế đã mất, ngươi thiêu đốt sinh mệnh cũng có ý

nghĩa gì?"

Trên Thiên Lan sơn mạch, Hoàng của Hồng Linh trầm thấp mở miệng, tiến

về phía trước một bước, một khắc bước chân hạ xuống, thiên địa nổ vang.

Gã giơ tay phải lên, mấy nghìn vạn thậm chí càng nhiều tiểu thế giới biến ảo

khắp bốn phía, cuối cùng hội tụ toàn bộ đến bên trong bàn tay của gã.

Ba tấc lòng bàn tay, đã tạo thành một cái đại thế giới hư ảo.

Đây là biểu hiện của Quy Hư đệ tứ giai.

Nhẹ nhàng nhấn một cái.

Thiên địa cộng chấn, hết thảy lần nữa trở nên mơ hồ.

Chỉ có gió bão trước đó chưa từng có bộc phát ra, quét ngang về bốn phía,

khiến cho mặt đất bị đóng băng dấy lên vô số mẩu vụn, tựa như từng đạo sao

băng cuốn tới khắp bát phương.

Thiên Lan sơn mạch kịch liệt rung động lắc lư, vô số đá vụn tróc ra.

Lúc mọi thứ lại rõ ràng, Hứa Thanh cùng với toàn bộ tu sĩ Phong Hải Quận

nơi đây, nhìn thấy Thiên Lan sơn mạch xuất hiện một cái lỗ hổng rộng tới vạn

trượng!

Một cái khe rãnh cực lớn, từ bên phía chiến trường lan tràn ra mấy trăm

dặm, xuyên thấu qua Thiên Lan sơn mạch, nhìn thấy mà giật mình.

Giờ phút này thân ảnh Hoàng của Hồng Linh ngoài Thiên Lan sơn mạch,

đang từng bước từng bước lùi lại.

Toàn bộ tu sĩ Thánh Lan tộc, đều cảm thấy hoảng sợ, tim đập nhanh.

Phía trước bọn họ, đại địa vặn vẹo, thân ảnh Cung chủ lộ ra giữa mông lung,

toàn thân lão hiện lên ánh lửa thiêu đốt sinh mệnh và tu vi, bước chân kiên định,

bước từng bước đến, theo tiếng bước chân vang vọng, giọng nói khàn khàn

cũng được truyền ra.

"Chỉ cần núi sông Phong Hải vẫn còn, ta tiếc gì thân này."

Những lời ấy truyền khắp chiến trường, truyền vào trong tai nhân tộc Phong

Hải Quận đang lui lại, lúc này …đạo kiếm quang rực rỡ động trời thứ hai hiện

lên.

Đây là kiếm thứ sáu.

Kiếm này vừa ra, mặt đất chiến trường toái nứt, trong thế giới giống như

Cửu U, kiếm quang chói mắt động trời chém thẳng đến Hoàng của Hồng Linh.

Vẫn không kết thúc, theo Cung chủ đi thẳng về phía trước, theo toàn thân

không ngừng thiêu đốt, kiếm thứ bảy, kiếm thứ tám, tương tự lập lòe khắp trời

vút lên.

Lần này thần sắc Hoàng của Nguyệt Vụ cũng trở nên ngưng trọng, đứng ở

bên cạnh Hoàng của Hồng Linh, đồng thời ra tay.

Bầu trời sụp xuống, mắt thường có thể nhìn thấy bầu trơi hơi nghiêng một

chút, mặt đất tan vỡ, liên tục quét ngang bốn phương.

Long trời lở đất, kinh tâm động phách.

Mọi thứ lần nữa trở nên mơ hồ.

Lần này, nguyên nhân mơ hồ không phải bởi vì hỗn độn và vặn vẹo, không

phải băng sương và trời sập, mà là đối với tuyệt đại đa số tu sĩ chú ý đến một

trận chiến này mà nói, tu vi của bọn họ không đủ để chống đỡ, cho nên khó có

thể nhìn thấy rõ.

Bình luận

Truyện đang đọc