"Triệu trưởng lão nói cỗ long liễn này là thái dương, như vậy thiếu niên
được điêu khắc trong bích hoạ trên long liễn chính mặt trời, vả lại bên trong
bích hoạ cũng miêu tả một màn biến thành mặt trời của người này."
"Điểm này cũng phù hợp với miêu tả trong hải chí, mặt trời chính là Kim Ô,
lúc bình thường thì là thiếu niên, trước lúc mặt trời mọc thì người này ngồi trên
long liễn để bay đến bầu trời rồi hóa thân thành mặt trời, khi mặt trời lặn lại
ngồi long liễn trở về, ở trong tẩm cung nghe ca khúc bách âm, Thiên Lai
Nghênh Nguyệt."
"Nếu như tất cả là sự thật, vậy thì người khổng lồ kia khi còn sống nhất định
sẽ đi theo mặt trời, cũng sẽ nghe khúc Thiên Lại Nghênh Nguyệt rất nhiều lần,
coi như bây giờ đã vẫn lạc nhưng vẫn kéo xe dưới biển cấm, hiển nhiên là vẫn
còn tồn tại một chút bản năng, nếu như nó lại nghe được một khúc Thiên Lai
Nghênh Nguyệt, có thể sẽ thất thần hay không....."
Hứa Thanh nghĩ tới đây thì hô hấp lập tức có chút dồn dập, trong mắt lập
tức lộ ra những tia sáng.
Muốn hoàn thành việc này, điều đầu tiên cần làm đó là đi tìm bách quỷ dạ
hành, tiếp theo trong tay phải có vật có thể thu lại được âm thanh của bách quỷ
dạ hành, mà vật ấy cũng là một khâu cực kỳ trọng yếu, Hứa Thanh cúi đầu nhìn
túi trữ vật của mình một chút, bây giờ hắn đã có sẵn một cái Bắt Âm Bình.
Ngoại trừ những điều kiện này, còn phải tìm được người khổng lồ kéo long
liễn.
Biển cấm quá lớn, bình thường đối phương đều ở trong biển sâu và thỉnh
thoảng mới bị người khác thấy, người nào muốn chủ động đi tìm thì trên cơ bản
là khả năng không lớn.
"Nếu như phán đoán của ta có thể thực hiện, ta có thể nghĩ đến thì có lẽ
những người khác cũng có thể nghĩ được, nói không chừng năm đó Tổng Minh
của liên minh bảy tông cũng đã làm như vậy để lấy được công pháp Hoàng
cấp."
"Chỉ là ta so với bọn họ thì có nhiều hơn một năng lực, coi như là bọn họ có
nghĩ đến biện pháp này, nhưng bọn họ chỉ có thể bị động đi tìm, hoặc đợi cơ hội
ngẫu nhiên gặp được. Còn ta có cái bóng ở đây, nên ta có thể chủ động triệu
hoán bất cứ lúc nào."
"Xác suất giữa chủ động và bị động, có sự chênh lệch cực lớn."
Hứa Thanh động tâm, hắn cảm thấy mình phải tăng thêm tốc độ lên, dù là
chủ động hay bị động, dù xác suất chênh lệch của hai bên rất lớn, nhưng chỉ cần
người có tâm thì vẫn có thể sẽ làm được.
Thậm chí rất có thể hiện giờ có người đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, và đang
tìm kiếm long liễn rồi.
Mà Hứa Thanh rõ ràng nhớ kỹ Triệu trưởng lão đã từng nói, mỗi một lần
long liễn ra ngoài tìm kiếm người thừa kế, chỉ cần công pháp Hoàng cấp khắc
trong đó được người khác cảm ngộ hoàn thành, vậy thì nó sẽ tự động ảm đạm,
người khổng lồ sẽ lại trở về đáy biển ngủ say, chờ đợi nhiều năm sau, khi nó
tích lũy đủ lực lượng truyền thừa thì nó mới lại xuất hiện lần nữa.
"Việc này cũng nói rõ, có lẽ loại công pháp cấp bậc này chỉ có thể thu được
thông qua truyền thừa, không thể tự truyền thụ cho người khác được, nhưng mà
có thật sự như thế hay không thì về sau phải xác định mới biết được."
Hứa Thanh trầm ngâm, sau đó hắn cảm thấy có lẽ suy nghĩ của mình có thể
thành công, hắn định thử một chút.
"Như vậy thì, đầu tiên là phải tìm bách quỷ dạ hành!" Hứa Thanh thở sâu,
hắn biết rõ bách quỷ dạ hành chỉ xuất hiện vào ban đêm, vả lại thời gian tồn tại
lại không lâu, có thể tìm được hay không còn phải xem cơ duyên.
Vì vậy Hứa Thanh không chần chờ mà toàn lực tản cảm giác của mình ra,
điều khiển Pháp Chu lướt thật nhanh trên biển cấm, bắt đầu tìm kiếm bách quỷ
dạ hành.
Cứ như vậy thời gian ngày lại ngày trôi qua, Hứa Thanh cũng không phải dễ
dàng thuận lợi mà tìm được, dẫu sao thì biển cấm quá lớn, mặc dù khó khăn của
việc tìm kiếm bách quỷ dạ hành không tính như là mò kim đáy biển, nhưng
cũng không sai biệt nhiều, còn phải xem vận khí nữa.
Nhưng mà Hứa Thanh cũng không sốt ruột, trong một tháng này hắn cũng
đang dần quen thuộc những biến hóa của que sắt màu đen, cùng với lão tổ Kim
Cương Tông sau khi trở thành lôi linh, lực sát thương và tốc độ của que sắt màu
đen cũng đã trở nên vô cùng kinh người.
Nhất là sau khi que sắt màu đen được rèn luyện tạo thành những tấm lôi phù
trên thân, một khi nó bộc phát thì đến Hứa Thanh cũng có phần kinh ngạc, cái
loại tốc độ này đã hoàn toàn vượt trội hơn so với tu sĩ Trúc Cơ mở một đoàn
mệnh hỏa, có thể so với tu sĩ mở ra hai đoàn mệnh hỏa.
Mặc dù hơi có chút xíu không bằng nhưng đã đủ để phối hợp với tu vi bây
giờ của Hứa Thanh, có thể khiến cho chiến lực của hắn đại trướng, đồng thời
Hứa Thanh cũng đã cảm thụ rõ ràng năng lực của cái bóng.
Sau khi cái bóng này cắn nuốt bóng người khác thì nó có thể có điều khiển
đối phương, Hứa Thanh đã thử nghiệm việc này trên thân một con Cự Xỉ Sa,
hắn trơ mắt đứng nhìn cái bóng của mình nuốt cái bóng của đối phương rồi sau
đó điều khiển con Cự Xỉ Sa khổng lồ kia uốn éo đủ kiểu, rồi rặc rặc một tiếng
trực tiếp tự tách mình ra làm đôi.
Một màn này cực kỳ quỷ dị, đến cả lão tổ Kim Cương Tông nhìn cũng đều
thấy kinh hãi, cũng cảm thấy may mắn khi lão thân là khí linh chứ không hề có
bóng.
Duy chỉ có một điều hơi tệ, đó là quá trình thôn phệ sẽ hơi chậm.
Ngoại trừ cái này thì năng lực ảnh nhãn (tách con mắt bám vào bóng của đối
phương để quan sát, theo dõi) của cái bóng cũng tạo cho Hứa Thanh sự vui
mừng rất lớn, hắn điều khiển cái bóng phóng xuất toàn bộ trên 100 con mắt trên
người nó ra ngoài, sau đó phân tán ở trên người rất nhiều hải thú. Theo những
con hải thú này tự do khuếch tán, lúc này chẳng khác nào Hứa Thanh có vô số
những con mắt cùng lúc quan sát khắp nơi.
Mà những con hải thú được bị đặt ảnh nhãn vào trên người đều là những
loại ưa thích hoạt động vào ban đêm, cũng thích bay nhảy trên mặt biển, cho
nên việc này cũng đã trợ giúp cực lớn cho quá trình tìm kiếm bách quỷ dạ hành
của hắn.
Cứ như vậy, lại qua 1 tháng.
Trong đêm hôm nay, khi Hứa Thanh đang thông qua ảnh nhãn tìn kiếm thì
bỗng nhiên tâm thần khẽ động, hắn lập tức khóa chặt vào một cái ảnh nhãn
trong đó.
Thông qua cái bóng nên Hứa Thanh có thể mượn nhờ con mắt kia, rõ ràng
có thể thấy được ở phiến hải vực đó, giờ phút này đang có từng bầy từng đám
quỷ ảnh bay múa trên không trung.
"Bách quỷ dạ hành!"