QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh biết người này, chính là nguyên bản phó Cung chủ Ti Luật

Cung, bây giờ đã giữ chức vị chính, lão gật nhẹ đầu về phía Hứa Thanh, cất

bước đuổi theo phía những đám sương mù tàn phế kia.

Cùng lúc đó trên bầu trời, ngoài tia chớp cực lớn màu đen, một cái phù văn

càng thêm khổng lồ, theo sự vang vọng từ chấn động truyền tống, bên trong

hiển lộ ra bảy tám người.

Người dẫn đầu rõ ràng là Lý Vân Sơn, bên cạnh còn có Cung chủ Phụng

Hành Cung cùng với những vị chấp sự của ba Cung.

Sau khi bọn họ xuất hiện, liền trực tiếp nhảy vào trong cái khe màu đen, sau

một khắc, trong đó nổ vang âm thanh vang vọng ngập trời.

Trong mắt Đình Ngọc lộ ra vẻ mờ mịt, vừa muốn mở miệng nhưng lại bị

Trần Phi Nguyên giữ chặt, nhanh chóng rút lui.

Giờ phút này Hứa Thanh kết thúc dập đầu, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời,

trên bầu trời, kim quang lóng lánh, dường như hóa thành biển trời màu vàng,

pháp bảo Cấm Kỵ của Quận Đô đã hình thành bên trên.

Lan tràn trên màn trời.

Trong khi lưới lớn màu vàng khuếch tán bát phương, có một gương mặt

mênh mông như ẩn như hiện.

Chính là Diêu Hầu.

Vô số tiểu thế giới hình thành ở bốn phía, như là tinh thần lập lòe bên trong,

dưới pháp bảo Cấm Kỵ gia trì và vận khí Quận Đô bao phủ, những cái tiểu thế

giới kia bị cưỡng ép hội tụ đến cùng nhau, tạo thành một cái đại thế giới!

Trực tiếp trấn áp về phía khe hở tia chớp màu đen kia.

"Quy Hư tứ giai!"

Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, đúng lúc này, khói xanh từ cây hương đốt

trước mặt đột nhiên hóa thành một ngón tay, bỗng nhiên nhấn về phía Hứa

Thanh.

Cảm giác tuyệt sát truyền khắp bốn phương, khóa chặt thân hồn Hứa Thanh,

một khi oanh kích trúng, có thể khiến cho thân thể lẫn thần hồn Hứa Thanh

đồng thời tan vỡ.

Nhưng nháy mắt ngay khi ngón tay này xuất hiện, hư vô bên cạnh Hứa

Thanh liền vặn vẹo, lại đi ra một người, ngăn ở trước mặt Hứa Thanh, khẽ quát

một tiếng.

"Tản ra!"

Giọng nói mang theo chấn động đáng sợ, nhưng cố gắng tránh sự tổn hại đối

với phần mộ phía trước, trực tiếp quét thẳng vào trong ngón tay sương mù.

Sương mù nổ tung.

Giờ phút này thân ảnh người tới cũng rõ ràng chiếu vào trong mắt Hứa

Thanh.

Đó là đại trưởng lão Chấp Kiếm Đình của Nghênh Hoàng Châu.

Lão là sư tôn của Bách đại sư.

Giờ phút này sau khi xuất hiện, lão quay đầu nhìn Hứa Thanh, vừa nhìn về

phía Đình Ngọc cùng Trần Phi Nguyên, nhẹ gật đầu, bình tĩnh mở miệng.

"Hứa Thanh, ngươi tiếp tục tế bái."

Hứa Thanh trầm mặc, chắp tay nhìn mộ bia Bách đại sư, cúi đầu dập đầu, rất

nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.

"Lão sư, quấy rầy ngài ngủ say....."

Hứa Thanh nhẹ giọng thì thào trong lòng, hắn hiểu được ý nghĩ của Diêu

Hầu, việc này hắn có thể hiểu được, nhưng trước đó hắn không biết rõ tình hình.

Hứa Thanh hiểu rõ, sở dĩ Diêu Hầu không tự nói với mình, là bởi vì Diêu

Hầu đoán được chính mình, sẽ không đồng ý đặt địa điểm ở trước mộ phần

Bách đại sư, hoặc là nói, chiến trường không phải là do một phương bọn hắn

quyết định.

Hứa Thanh cúi đầu, trùng trùng điệp điệp dập đầu.

Một cái, hai cái, ba cái...

Lần này Diêu Hầu chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, lại có Tử Thổ phối hợp, cho nên

rất nhanh hơn 1000 kẻ ám sát bốn phía hoặc là tử vong, hoặc là bị bắt, mà cuộc

chiến trên bầu trời cũng không kéo dài quá lâu.

Sau khi phát hiện bên người Hứa Thanh giống như có bố trí phía sau, những

kẻ tới đây đã hiện lên thoái ý.

Đồng thời trong cái khe tia chớp màu đen kia cũng theo đại thế giới của

Diêu Hầu trấn vào, đang tràn ra mây máu.

Dần dần, trận ám sát này, sau khi đột nhiên xuất hiện cũng kết thúc rất

nhanh, mặc dù vẫn còn giao chiến, nhưng là đang truy kích rời xa Tử Thổ.

Thiên địa, chậm rãi an tĩnh lại.

Trận ám sát này này đến từ thế lực phản động ẩn giấu trong Phong Hải

Quận, đã thất bại, có lẽ những thứ này cũng không phải toàn bộ, cũng có lẽ trên

thực tế bọn họ có thể bố trí càng tốt hơn.

Nhưng do thời gian vội vàng cùng với thất bại ở trên việc lựa chọn chiến

trường, hoặc là một chút nguyên nhân không cách nào đoán trước, đã định trước

kết cục này.

Bởi vì, tất cả mọi thứ xảy ra hôm nay cho Hứa Thanh cảm giác, càng giống

như là một tuồng diễn có thiết định sẵn.

"Khả năng việc này không phải do Diêu Hầu đang câu cá, mà là nhận được

một số tin tức, cho nên đang thu lưới..."

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ.

Đại trưởng lão Chấp Kiếm Đình của Nghênh Hoàng Châu ở bên cạnh nhìn

thấy vẻ mặt Hứa Thanh, chậm rãi mở miệng.

"Không nên có khúc mắc trong lòng đối với Diêu Hầu, thật ra lão đã trả giá

rất nhiều, mượn nhờ Cấm Kỵ cùng với vận khí không nhiều lắm của Quận Đô,

để cưỡng ép hội tụ đại thế giới, thứ lão tiêu hao chính là thọ nguyên."

"Tư cách là Quận Trưởng đương nhiệm, quan hệ với các tộc là căn bản để

Diêu Hầu thống trị tương lai Phong Hải Quận, cũng chính là phong cách xử sự

hoàn toàn bất đồng cùng với lão Quận Trưởng tiền nhiệm."

"Có tộc muốn lấy danh trạng, cho nên có lẽ đã cho một chút tình báo."

"Mà Diêu Hầu vì gia cố sự ổn định cho Phong Hải Quận, vì chấn nhiếp bát

phương, càng để đề phòng một số người ngoài Quận, cho nên không thể lòi cái

dốt ra, vì vậy lựa chọn lập uy."

"Dẫu sao Phong Hải Quận cũng không có đại năng Quy Hư tứ giai chân

chính, cho nên mới có sự tình ngày hôm nay."

Nói đến đây, trong mắt đại trưởng lão Chấp Kiếm Đình như có thâm ý liếc

mắt nhìn Hứa Thanh.

"Mặt khác, như vậy cũng xóa một cái nhược điểm của ngươi ra khỏi nhận

thức của địch nhân, dẫu sao có thể bố cục trước mộ phần lão sư ngươi, như vậy

cũng đủ để hiểu rõ tình cảnh thế tục, không cách nào rung chuyển tâm của

ngươi, như vậy về sau sẽ không có ai lấy loại bố cục tương tự thế này để nhằm

vào ngươi nữa."

"Đương nhiên, đây chỉ là phán đoán của cá nhân ta."

Hứa Thanh không nói gì, hắn hiểu rất rõ đối với hiện trạng Phong Hải Quận

bây giờ, cũng cảm nhận được dụng ý của Diêu Hầu.

Giờ phút này hắn ngẩng đầu nhìn về chiến trường bốn phía, Trần Phi

Nguyên nhanh chóng bước từ đằng xa tới, trầm giọng mở miệng.

"Bên phía Tử Thổ đã bắt được không ít kẻ còn sống, ngoại trừ một số tên

cần giữ để tra hỏi ra, những kẻ khác xử lý như thế nào?"

Hứa Thanh thu hồi tâm thần, bình tĩnh mở miệng.

"Giết."

Bình luận

Truyện đang đọc