QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trong lòng Thế tử rất thoả mãn đối với thái độ của Hứa Thanh.

"Đầu tiên ngươi phải làm, là nghiên cứu Thiên Đạo của ngươi một chút, ta

không biết cụ thể ngươi đã có nó như thế nào, nhưng nghĩ đến cũng là cơ duyên

ngươi cướp đoạt được trước kia."

"Chuyện như vậy, ở trong niên đại của chúng ta mặc dù cũng sẽ thỉnh

thoảng xuất hiện, nhưng Thiên Đạo của ngươi có điểm không đơn giản, cấp độ

của nó cực cao!"

"Hôm nay ta phải nhắc nhở ngươi chính là, ngươi đã rất vô tâm đối với nó."

Thần sắc Thế tử có chút ngưng trọng, vì phòng ngừa mình phải mỏi mệt lần

nữa, cho nên mỗi một câu lão đều suy nghĩ kỹ dưới đáy lòng, sau đó mới nói ra.

"Loại Thiên Đạo cấp độ này, nếu như ngươi không coi trọng, như vậy nó sẽ

dần có khoảng cách cùng ngươi, trở nên lạ lẫm!"

"Mà mặc dù ngươi không đến cấp độ Linh Tàng, nhưng đã có cơ duyên

cướp đoạt được Thiên Đạo cấp độ như vậy, cho nên trên lý luận thì bây giờ

ngươi cũng có thể nắm giữ một chút pháp tắc Thiên Đạo."

Thế tử nhìn qua Hứa Thanh, nghiêm nghị mở miệng.

"Nhưng đến tận bây giờ, điểm này vẫn không được thể hiện rõ ràng trên

người của ngươi."

"Ngươi phải tận lực đi đào móc, cảm ngộ Thiên Đạo của ngươi, cảm thụ

pháp tắc nó ẩn chứa, còn phải đối xử tử tế với nó, cảm hóa khiến cho nó cam

tâm tình nguyện nương theo ngươi chi phối."

"Mặt khác, mặc dù Thiên Đạo đã bao hàm toàn bộ pháp tắc, nhưng trên thực

tế vẫn có trọng điểm, ngươi cần cẩn thận nếm thử, cảm thụ toàn bộ."

Hứa Thanh sững sờ.

Hắn theo bản năng nội thị Thiên Đạo của mình một chút.

Trong thức hải của hắn, Thương Long cũng nhìn Hứa Thanh, không biết có

phải ảo giác hay không, Hứa Thanh cảm thấy nó giống như lộ ra ý nịnh nọt.

Vì vậy Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, thầm nghĩ chẳng lẽ nghiên cứu của

mình đối Thiên Đạo thật sự thiếu khuyết?

Sau khi tưởng tượng như vậy, hắn cảm thấy có chút đạo lý, hình như chính

mình chưa bao giờ nghiên cứu kỹ đối với nó.

Nhưng mà Hứa Thanh cảm thấy thật ra điều này cũng có nguyên nhân, đó

chính là Thiên Đạo là do hắn cảm ngộ ra, rồi dung nhập vào trong bổn mạng

Thương Long để biến thành.

Sự hình thành của nó, cũng không phải là từ cướp đoạt.

Quan trọng nhất là, địa vị của bản thân mình cũng cao hơn so với đối

phương.

Thương Long lúc trước được Thiên Đạo Viễn Cổ chỗ cây Thập Tràng nhận

thành con nối dõi, mà mình...Tính toán ra hẳn là gia gia của đối phương.

Cho nên hắn không cần nghiên cứu quá kỹ, mà bản thân đã tự hiểu ra rất

nhiều.

Càng không cần lo lắng đối phương sẽ rời đi.

Về phần có đối xử tử tế hay không, phải nhìn biểu hiện của đối phương.

Xét thấy như vậy, Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn Thế tử, nhẹ giọng mở miệng.

"Tiền bối, ta đại khái có thể cảm thụ ra, trọng điểm pháp tắc ẩn chứa trong

Thiên Đạo là cái gì."

"A?" Thế tử nhìn Hứa Thanh, Minh Mai công chúa bên cạnh cũng nhìn lại.

Nếu như đổi thành lúc trước, thấy người chính mình dạy bảo mở miệng qua

loa như vậy, hai người bọn họ sẽ lấy ánh mắt xem xét để nhìn, nhưng hôm nay

không giống nhau.

Trong lòng Thế tử nổi lên ngưng trọng, Minh Mai công chúa cũng cố giữ

vững tinh thần.

"Tiền bối, Thiên Đạo là lúc ta cảm ngộ kiếp nạn trảm đạo hình thành, cho

nên pháp tắc trọng điểm của nó, có lẽ liên quan cùng với lôi kiếp sát phạt, đây

cũng là lý do vì sao ta hóa nó thành Thiên Đao."

Nói xong, Hứa Thanh phất tay, một tiểu Thương Long hư ảo lập tức bay ra

từ đỉnh đầu Hứa Thanh, lượn quanh bốn phía, tản ra từng trận gợn sóng.

Thế tử nghe vậy gật đầu, thần sắc như thường, nhàn nhạt mở miệng.

"Ừ, quả nhiên tương tự cùng với suy nghĩ của ta, là ngươi dựa vào cơ duyên

mà đoạt từ thiên địa để ngộ ra."

Cách đó không xa, lão Bát nhướn lông mi lên, nhịn không được muốn mở

miệng, nhưng Minh Mai công chúa quay đầu nhìn lướt qua.

Thân thể lão Bát chấn động, nhịn lại được.

Về phần Thế tử, mặc dù lời nói của lão truyền ra như vậy, nhưng trên thực tế

đáy lòng cũng là ngạc nhiên, lão rất ít khi nhìn lầm, nhất là lấy tu vi Uẩn Thần

cùng với lịch duyệt của mình.

Lúc trước lão cũng đã từng quan sát thật lâu đối với Thiên Đạo của Hứa

Thanh.

Trên Thiên Đạo này, lão thấy cấp độ nhận thức cùng với tính chất độc lập

càng sâu, điều này là không cùng một dạng cùng với tự cảm ngộ ra theo như lời

Hứa Thanh.

Dạng Thiên Đạo được cảm ngộ ra, ban đầu bản thân nó sẽ là hư ảo, vả lại

cấp độ chưa đủ, cần theo quá trình tu hành mà không ngừng uẩn dưỡng, để cho

nó dần dần phát triển.

Mà nếu như ví von Thiên Đạo thành một cái tộc quần, vậy thì loại tộc nhân

như vậy chính là tồn tại bình thường nhất trong tộc, chúng nó cần liên tục lớn

lên và phát triển đến mức độ nhất định, tăng lên về lượng rồi biến hóa về chất,

sau đó mới có thể trở thành giai tầng quý tộc.

Đây cũng là điểm cuối rồi, bởi vì cho dù có phát triển thêm như thế nào,

cũng rất khó đạt đến đẳng cấp như Thiên Đạo Viễn Cổ của đại lục Vọng Cổ, bởi

vì dạng ấy tựa như là Hoàng tộc của tộc quần Thiên Đạo vậy.

Mà Thiên Đạo của Hứa Thanh không giống, trên người của nó tồn tại cấp độ

nhận thức càng sâu, vả lại trong cảm ứng của Thế tử, có dính đến Thiên Đạo

Viễn Cổ.

Việc này không thể tưởng tượng nổi, lúc trước sau khi Thế Tử phát hiện

cũng đều kinh hãi, ở góc độ của lão xem ra, nhất định là Hứa Thanh dùng

phương pháp gì đó thu hút, từ đó dụ dỗ cướp đoạt đến bên người.

Minh Mai công chúa trầm ngâm nhìn Hứa Thanh, lại quét mắt nhìn Thiên

Đạo của Hứa Thanh, bỗng nhiên mở miệng.

"Hứa Thanh, Thiên Đạo của ngươi, phải chăng đã trải qua sự tình trọng đại

gì?"

Hứa Thanh vừa muốn nói chuyện, đội trưởng vừa nghe vậy liền cười ngạo

nghễ.

"Đương nhiên, lúc đó ta đã dẫn tiểu Thanh đi làm một đại sự."

"Đại sự gì?" Lão Bát hiếu kỳ hỏi.

"Cũng không có gì, chính là cho tiểu Thương Long này nhận một vị phụ

thân, trở thành tôn nhi của chúng ta, mà ta cùng tiểu Thanh, cũng có thêm vị nhi

tử."

"Ài, rất lâu không thấy nhi tử rồi, cũng rất nhớ nó đó nha."

Đội trưởng nói xong, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Mà bầu trời vào thời khắc này, truyền đến tiếng nổ vang, dường như đáp lại.

Thế tử chợt đứng lên, thần sắc của Minh Mai công chúa cũng biến đổi, Ngũ

muội thay đổi sắc mặt.

Lão Bát hít vào một hơi, đưa mắt nhìn Trần Nhị Ngưu, lại nhìn về phía Hứa

Thanh, chỉ lên bầu trời.

"Nhi tử của các ngươi?"

Hứa Thanh do dự, nhẹ giọng mở miệng.

"Sau khi tỉnh dậy, nó hẳn là một trong số những Thiên Đạo Viễn Cổ."

Thế tử lặng lẽ ngồi xuống, cầm chén trà lên, trong lòng lần nữa nổi lên cảm

giác mệt mỏi dù đã cố muốn tránh.

Minh Mai công chúa cùng Ngũ muội riêng phần mình lâm vào trầm mặc,

lão Bát thì là trợn mắt há hốc mồm.

Thời khắc này, Ninh Viêm đang lau chùi liền thấy trong lòng đau ơi là đau,

dâng lên vô tận hối hận.

"Năm đó...Thật ra ta cũng có cơ hội trở thành phụ thân của Thiên Đạo."

Bình luận

Truyện đang đọc