QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh nghe những lời này, một sợi dây cung ở chỗ sâu nhất trong nội

tâm bỗng bắt đầu run rẩy, dấy lên chấn động, khuếch tán toàn bộ thể xác và tinh

thần.

"Nói cho ta biết, làm sao cứu?" Hứa Thanh hít sâu, ngưng thần nhìn Linh

Nhi ở chỗ xa, nhẹ giọng mở miệng.

"Ngươi chỉ có thời gian bảy ngày!" Lão đầu đường Bản Tuyền đè xuống lo

lắng trong lòng, chú ý đến trên người Hứa Thanh.

"Sau khi Linh Nhi truyền thừa thất bại, linh hồn của nàng liền rơi vào linh

uyên, thân hình máu thịt nguyên bản sẽ héo rũ, trở thành hài cốt, ta lấy đạo

phong ấn của bản thân để phong bế thân thể của nàng không tiêu tan, nhưng

cũng chỉ có thể phong ấn bảy ngày."

"Trong bảy ngày này, ngươi phải tìm được linh hồn của Linh Nhi từ bên

trong linh uyên!" Lão đầu đường Bản Tuyền chú ý đến vực sâu dưới tế đàn.

"Cái mảnh linh uyên này, trừ phi có được linh uyên phù, nếu không người

ngoài không thể vào được, nhưng một khối phù cuối cùng, đã bị người khác lấy

đi từ nhiều năm trước, đối phương cũng không bước ra."

"Mà ta không phải phụ thân chân chính của Linh Nhi, cũng không phải Cổ

Linh tộc, cho nên ta không vào được, nơi đây chỉ có Cổ Linh tộc cùng với

người có sinh mệnh tuyến quấn quanh mới có thể bước vào."

"Đây cũng là nguyên nhân tại sao ta tìm ngươi." Lão đầu đường Bản Tuyền

khàn khàn mở miệng.

"Cổ Linh tộc? Linh uyên?" Đáy lòng Hứa Thanh dâng lên gợn sóng, hắn

nghe nói qua Cổ Linh tộc, nhưng giờ phút này cũng không hỏi rõ ràng.

Bởi vì thời gian bảy ngày, bây giờ đã sắp hết một ngày, vì vậy hắn ngẩng

đầu nhìn lão đầu đường Bản Tuyền.

"Có ngọc giản thông tin về phía dưới không?"

"Đưa cho ta, sau đó ta tự mình xem."

Lão đầu lập tức lấy ra mấy khối ngọc giản, đưa cho Hứa Thanh, sau đó lộ ra

thần sắc khẩn cầu.

"Xin ngươi nhìn trên phân thượng Linh Nhi thế mạng vì ngươi, nhất định

nhất định…Phải cứu nàng trở về."

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn qua Linh Nhi ở nơi xa, trong trí nhớ hiện ra ba

lượt sinh tử của mình, hắn lặng lẽ gật đầu, thân thể đứng ở biên giới tế đàn,

không có chút do dự, bước ra một bước về phía vực sâu.

Trong nháy mắt tiếp theo, thân ảnh của hắn liền rớt xuống, nhanh chóng rơi

xuống vực sâu bên dưới.

Khí lưu băng hàn gào thét ở bên cạnh hắn, xâm nhập toàn thân, hình như

máu thịt cùng với linh hồn vào thời khắc này đều muốn bị đóng băng lại.

Hứa Thanh cúi đầu, ngóng nhìn vực sâu phía dưới, tản tu vi ra, đồng thời

Ảnh Tử cũng khuếch tán ra bát phương, càng có lực lượng độc cấm tràn ngập,

sau đó cảm giác của hắn dung nhập vào bên trong ngọc giản lão đầu đường Bản

Tuyền đưa cho.

Theo một đoạn tin tức tràn vào trong đầu, trong quá trình Hứa Thanh không

ngừng hạ xuống bên dưới, hắn đã có hiểu biết rõ ràng hơn đối với Linh Nhi

cùng với linh uyên bên dưới.

Vào vô tận năm tháng trước kia, bên trong niên đại còn lâu đời hơn so với

Huyền U Cổ Hoàng, có một tộc cũng đã thống nhất qua đại lục Vọng Cổ.

Đó chính là Cổ Linh tộc.

Linh Hoàng của tộc kia vào lúc tuổi già đã tập hợp lực lượng toàn tộc, hội tụ

vận khí, làm ra một sự kiện vang động toàn bộ đại lục Vọng Cổ.

Việc này có tương quan cùng Thiên Đạo.

Nhưng Linh Hoàng lại khác với Ách Tiên Tộc phía sau, cũng không giống

với hơn ba nghìn tộc ở phía trước, Linh Hoàng không muốn tạo ra Thiên Đạo,

mà muốn thay thế, lấy bản thân đoạt xá Thiên Đạo.

Sáng tạo, là công đức.

Đoạt xá, là đại nghịch.

Cuối cùng Linh Hoàng thất bại, bị toàn bộ Thiên Đạo của Vọng Cổ cắn trả,

huyết mạch tộc quần bị nguyền rủa, trong lúc nguy cấp, Linh hoàng dựa vào tu

vi kinh khủng của bản thân, dẫn phần lớn tộc nhân của mình vào trong đại thế

giới.

Ý đồ dùng việc này tránh đi hạo kiếp cho toàn tộc, nhưng cho dù là như vậy,

cuối cùng vẫn khó tránh khỏi nguyền rủa.

Linh Hoàng, vẫn lạc.

Đại thế giới của gã héo rũ, hóa thành tử giới, toàn bộ Cổ Linh tộc trong đó

lập tức diệt vong, mà chỗ đáng sợ của nguyền rủa này, cũng không phải chỉ là

diệt đi đơn giản như vậy.

Dưới nguyền rủa, toàn bộ Cổ Linh tộc tử vong, đều hóa thành vong hồn,

ngày đêm kêu rên thống khổ.

Vì vậy cái tử giới héo rũ này, liền biến thành vong quốc Cổ Linh, vĩnh viễn

thừa nhận nguyền rủa hành hạ, vĩnh viễn chôn xuống sâu trong lòng đất của đại

lục Vọng Cổ.

Linh uyên của Mộc Linh Tộc này, chính là một trong cửa vào đi thông đại

thế giới của Cổ Linh Hoàng.

Cửa vào như vậy, trên đại lục Vọng Cổ có rất nhiều chỗ.

Mà mặc dù Cổ Linh tộc bị nguyền rủa, nhưng đúng là vẫn còn có một chút

huyết mạch lưu lạc trong đại lục Vọng Cổ, lẻ tẻ tiếp diễn, trong những năm

tháng lâu đời, bọn họ thỉnh thoảng sẽ lại xuất hiện.

Như những bộ hài cốt mà Hứa Thanh thấy trong thạch bích trước vực sâu,

đó chính là những hậu duệ Cổ Linh tộc đã từng tới đây, muốn tiếp nhận truyền

thừa, nhưng lại thất bại và tử vong.

Sở dĩ bọn họ tới nơi này, là bởi vì Cổ Linh tộc sau khi từ rắn hóa thành

người, bởi vì huyết mạch nguyền rủa, cho nên rất khó có thể duy trì hình người,

bản thân cũng thời khắc sẽ rơi vào trạng thái huyết mạch tan vỡ.

Cho nên nhất định phải đi tới gần cửa vào thế giới vong quốc Cổ Linh,

mượn nhờ lực lượng đại thế giới của vong quốc Cổ Linh, áp chế huyết mạch bị

nguyền rủa trong cơ thể.

Như thế, mới có thể chân chính hóa thành hình người.

Nhưng tộc nhân Cổ Linh tộc rất đáng thương, bọn họ cả đời này, cứ cách

một đoạn thời gian, đều phải nhờ lực lượng đại thế giới Cổ Linh áp chế nguyền

rủa, đồng thời quá trình áp chế cũng tồn tại nguy hiểm cực kỳ lớn, giống như là

một hạo kiếp vậy.

Một khi thất bại, hồn của bọn họ sẽ bị vong quốc Cổ Linh thôn phệ, trở

thành một bộ phận vong hồn trong đó.

Hứa Thanh lặng lẽ thu hồi ngọc giản, trong khi thân thể không ngừng trầm

xuống, nhìn thoáng qua cổ tay phải, than nhẹ một tiếng, sau đó thần sắc lộ ra

quyết đoán, thân thể lần nữa bộc phát tốc độ.

Cả người như một đạo sao băng, trong tiếng gào thét vang lên, tốc độ càng

lúc càng nhanh, lao về phía đầu nguồn lạnh như băng phía dưới, càng lúc càng

gần.

Bình luận

Truyện đang đọc