QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hồi lâu sau Hứa Thanh than nhẹ một tiếng rồi lại cúi đầu xuống, yên lặng

nhìn Bắt Âm Bình, khàn khàn nói nhỏ.

"Đáng tiếc, đến bây giờ ta vẫn không có tìm được Thiên Mệnh Hoa...."

Cho đến một lát sau Hứa Thanh mới đè lại tâm sự trong đáy lòng xuống,

cũng giấu tất cả cảm xúc của mình vào sâu trong nội tâm, cặp mắt của hắn cũng

chậm rãi khôi phục sự sắc bén, đường cong trên mặt hắn cũng lộ ra sự quyết

đoán, khí tức trên thân cũng hóa thành lạnh như băng.

"Ta vẫn còn quá yếu, ta muốn trở nên càng mạnh hơn!"

Ánh mắt Hứa Thanh kiên định, hắn nhìn qua chung quanh, sau khi phát hiện

nơi đây rất vắng vẻ thì hắn liền bay lên trên không. Lần nữa kiểm tra một phen,

sau khi xác định gần đây không hề có thân ảnh nào thì lúc này hắn lại về trên

Pháp Thuyền, cúi đầu nhìn ra biển khơi và bỗng nhiên mở miệng.

"Cái bóng, ngươi triệu hoán người khổng lồ kéo long liễn tới đây cho ta."

Ánh mặt trời sáng sớm ở trên bầu trời chiếu sáng một cách nhu hòa xuống

mặt biển đang bình yên, từ xa nhìn lại thì biển đen giống như một khối mặc

ngọc, lộ ra vẻ thần bí đồng thời cũng uẩn ra một loại cảm giác mục nát dưới ánh

mặt trời.

Có lẽ biển khơi trong phiến thế giới này đã từng vô cùng hào hùng, nhưng

thời đại bây giờ, sự mục nát của nó đến từ khí tức của những tồn tại kinh khủng

ngủ say ở dưới đáy biển thâm sâu.

Người khổng lồ kéo long liễn chỉ là một trong số đó.

Bây giờ cái bóng không dám có mảy may do dự nào đối với lời nói của Hứa

Thanh, dù nó không hiểu tại sao Hứa Thanh lại làm như vậy, và dù nó cũng rất

muốn đặt ra một câu hỏi, nhưng bất luận sinh vật có trí tuệ nào thì chỉ cần sợ hãi

tử vong, đều sẽ bị chi phối và trở nên rất biết điều.

Cho nên ngay khi Hứa Thanh nói ra mệnh lệnh, cái bóng không chút do dự

mà vỡ ra một đạo khe hở, mở cái miệng rộng truyền âm thanh ra.

Ken két, ken két.

Âm thanh nghiến răng vang vọng ở trên đại dương yên ắng bao la, rõ ràng

âm thanh không lớn nhưng dường như lại ẩn chứa tín hiệu đặc thù nào đó, có

thể khiến cho một vài tồn tại kỳ dị chú ý.

Vì vậy trong khi Hứa Thanh cảnh giác quan sát, thời gian dần dần trôi qua,

lúc này trên biển bắt đầu nổi gió lên.

Mặt biển đang yên tĩnh bỗng xuất hiện rung động, những rung động càng

lúc càng nhiều và gió cũng càng lúc càng lớn, vì vậy nhưng cơn sóng lên xuống

cũng dần dần được tạo thành, một lớp sóng lại đuổi theo một lớp sóng.

Bọt nước màu đen tựa như một tờ tơ lụa phấp phới đón gió, không ngừng

lay động trên mặt biển, Hứa Thanh tập trung hết sức chăm chú, thông qua Xà

Cảnh Long dưới biển của mình để quan sát đáy biển thật kỹ.

Có lẽ là bởi chỗ hải vực lúc này của Hứa Thanh cách chỗ lúc trước trông

thấy long liễn quá xa, cũng có lẽ là người khổng lồ khi rời khỏi chỗ lúc trước thì

đã đi càng xa hơn.

Cho nên khi thời gian trôi qua trọn vẹn một nén nhang, theo phạm vi nước

biển dấy lên, trong khi mặt biển rít gào hình thành từng đợt sóng lớn, rốt cuộc

Hứa Thanh thông qua Xà Cảnh Long dưới biển thấy được đáy biển xa xa bắt

đầu hiện lên những dòng nước xiết, giống như có một con quái vật khổng lồ nào

dó đang cất bước đi nhanh đến gần nơi này.

"Đến rồi!"

Đáy lòng Hứa Thanh có chút khẩn trương, nhưng ánh mắt của hắn lại càng

thêm sắc bén, cũng lập tức đốt lên mệnh hỏa trong cơ thể, mệnh đăng cũng theo

đó mà sáng lên, khí thế bỗng nhiên tăng vọt lập tức tiến vào Huyền Diệu Thái.

Trong mắt của hắn, một phần màu tối đen của nước biển giống như đã bị

tách ra khỏi biển khơi, lúc này đã không còn mơ hồ như trước đó nữa, khiến cho

hắn có thể thấy được thân ảnh của người khổng lồ với vô số xúc tu ở sâu trong

đáy biển đang đi tới gần nơi này.

Giờ khắc này hết thảy mọi thứ ở bốn phía trong mắt hắn đều biến thành

chậm chạp, duy chỉ có động tác của người khổng lồ không mảy may nào cải

biến, dường như Huyền Diệu Thái của Hứa Thanh đã hoàn toàn mất đi hiệu lực

ở trước mặt của nó.

Nó bước từng bước một đi về phía Hứa Thanh, thân ảnh cũng dần dần càng

lúc càng rõ ràng, âm thanh của những sợi khóa sắt trên người cũng bắt đầu vang

vọng bát phương, cỗ long liên tàn phá sau lưng cũng tương tự như trước đó,

đang lơ lửng xuất hiện ở trong mắt Hứa Thanh.

Long liễn rỉ sét loang lổ nhưng lại cao lớn vô cùng, nhìn thôi cũng thấy giật

mình.

Lúc này bọn họ đã cách nhau chưa tới ngàn trượng, tuy thân ảnh người

khổng lồ bị biển khơi bao phủ, nhưng độ cao và uy áp trên thân của nó tràn ra

khiến cho người ta vẫn cảm thấy vô cùng kinh khủng.

Trước đó Hứa Thanh chưa từng tiếp cận với nó gần như thế!

Lần đầu tiên hắn cách đối phương gần vạn trượng, cho nên chỉ có thể nhìn

thấy đại khái, thấy không rõ những bích họa ở trên long liễn.

Lần trước đó thì hắn cách đối phương mấy ngàn trượng, hơn nữa do tu vi đã

tăng lên cho nên hắn có thể thấy rõ những tấm bích hoạ.

Nhưng giờ phút này theo phạm vi giữa hai bên từng chút từng chút rút ngắn

đến trong vòng ngàn trượng, Hứa Thanh chẳng những càng nhìn bích hoạ rõ

ràng hơn, mà bên trên đó còn có một luồng uy áp bài sơn đảo hải khiến cho Hứa

Thanh phải kinh tâm động phách, luồng uy áp này cũng đang ầm ầm bao phủ về

phía hắn.

Lão tổ Kim Cương Tông lập tức run rẩy, nhanh chóng bay về bên trong que

sắt màu đen để chống cự toàn lực, đồng thời tâm thần Hứa Thanh cũng nổ vang,

lập tức có máu tươi từ trong mũi của hắn chảy xuống, đôi mắt cũng xuất hiện tơ

máu.

Duy chỉ có cái bóng chỗ đó vẫn hết thảy như thường, nhưng rõ ràng nó đã bị

Hứa Thanh hành hạ cho sợ hãi rồi, dù thoạt nhìn trạng thái của Hứa Thanh có

chút không tốt nhưng nó sẽ không dám đi mạo hiểm nữa.

Hứa Thanh lau đi máu tươi trên mũi rồi lạnh nhạt liếc mắt nhìn cái bóng,

hắn không nói gì mà lại ngóng nhìn ra biển khơi, sau đó hắn cấp tốc phân tích

trong lòng, trong mắt cũng lộ ra một tia quyết đoán.

"Mặc dù khoảng cách còn hơi xa, nhưng không thể đợi được nữa!"

Bình luận

Truyện đang đọc